Thật đáng tiếc là cô thực sự không thể chịu đựng được, may chỉ là một giấc mơ.
"Thư Nhan, em tỉnh rồi?" Giọng nói vui vẻ của Chu Bác Thành vang lên.
Nghe được giọng Chu Bác Thành, Trì Thư Nhan vô thức trở nên cảnh giác, mở mắt ra để xác nhận trong phòng bệnh chỉ có mình anh ta và cũng không thấy Kỳ Chấn Bạch kia đâu, Trì Thư Nhan mới thở phào: "Đây là đâu? Tại sao em lại ở đây?"
Trì Thư Nhan mải đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không để ý nét mặt phức tạp và đầy bát quái cùng phấn khích của Chu Bác Thành.
"Thư Nhan, việc này mà em cũng dám quên? Em quên rằng khi chúng ta lên sân thượng, em đột nhiên ‘hun’ Chấn Bạch, sau đó thì ngất xỉu cái đùng à? Là cậu ấy lập tức đưa em đến bệnh viện đấy!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây