Trì Thư Nhan nhướng mày, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói gì, chỉ bình tĩnh nhìn cô.
"Đại sư, đại sư, tôi... vừa rồi là tôi không biết lựa lời mà nói, thật sự tôi không cố ý nói những đó lời kia, xin ngài đừng để trong lòng." Vẻ mặt Lâm Tĩnh Thi hối hận xin lỗi.
"Không sao, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi bị người ta hiểu lầm thành kẻ lừa đảo."
Lâm Tĩnh Thi có chút hốt hoảng trước ánh mắt dò xét của Trì Thư Nhan, lắp bắp nói: "Không phải… không phải… là tôi có mắt như mù, đại sư sao có thể là kẻ lừa đảo được chứ. Ngài trách tôi sao cũng được, nhưng ba tôi đang gặp nguy hiểm, tôi thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể mặt dày cầu xin ngài, mong ngài hãy cứu lấy ba tôi."
Lâm Hạo Tinh chớp mắt, nhìn thấy bộ dạng mẹ mình như vậy, vội vàng chạy tới ôm eo Trì Thư Nhan, giọng nói mềm mại: "Chị, chị đừng đi mà, chị cứu ông ngoại của em được không? Em không muốn ông ngoại gặp chuyện đâu."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây