Trì Thư Nhan thấy đối phương không coi lời nói của mình ra gì, lông mày nhăn lại, thật sự muốn nói một câu: Anh trai, rất nhanh anh sẽ chết thôi, còn cần phải đợi đến thời điểm thích hợp sao? Lần sau sẽ là lúc đến nghĩa trang thăm anh.’
Trì Thư Nhan liếc nhìn Kỳ Chấn Bạch bên cạnh, đúng lúc người đàn ông đó nhìn lại cô với một ánh mắt sắc bén, ý vị không rõ và dò xét. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng được ủi phẳng phiu được phối cùng quần Tây, tay áo được sắn lên để lộ ra hai cánh tay săn chắc trắng nõn, mái tóc đen được cắt tỉa gọn gàn.
Kỳ Chấn Bạch hất đầu, khẽ hừ một tiếng: "Trong nhà cô không phải xem bói, bán bùa sao?"
Trì Thư Nhan không hiểu được ánh mắt khác thường đầy dò xét của Kỳ Chấn Bạch, tim có chút loạn nhịp, vô thức quay mặt đi chỗ khác, đợi đến khi cô định thần lại. Cô phát hiện ánh mắt nhìn cô như một kẻ lừa đảo.
Cô mà giống một kẻ lừa đảo sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây