Phùng Nghiên Lệ đơ mặt, lập tức ra vẻ đáng thương nói: "Thư Nhan, mình không cố ý."
"Ừm ừm, tôi biết cậu không phải cố ý, bởi vì hai chúng ta căn bản không thân." Trì Thư Nhan gật gật đầu nói.
"Mình..." Phùng Nghiên Lệ đang muốn giải thích.
Trì Thư Nhan ngắt lời: "Phùng Nghiên Lệ, lần trước tôi giúp cậu, nhưng ngược lại thì sao? Tôi bị bắt nạt ngay ở sân trường, còn cậu thì vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt nhìn. Tôi đi với cậu đến hồ chứa nước và bị người khác đẩy ngã xuống hồ chứa nước thiếu chút nữa thì mất mạng. Mà cậu thì sao? Cậu không tới bệnh viện thăm tôi dù chỉ một lần! Cậu nói mình bận, tôi hiểu, tôi thông cảm. Nhưng lần trước tôi bị đuổi ra khỏi lớp một, mà hình như cậu cũng cho là đúng! Cho nên, cậu là loại bạn gì của tôi đây!? Hử?"
Trì Thư Nhan càng nói càng cảm thấy buồn cười nhưng ý cười lại không lọt vào đáy mắt, đôi mắt xen lẫn vẻ lạnh lẽo của gió tuyết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây