“Đúng vậy a, rất lâu rồi không gặp, nhớ kỹ năm đó, ngươi một mực đi sau mông Lục Dương.” Đinh Mộng cười nói.
“Đúng, ngươi là bằng hữu tốt nhất của Lục Dương đi.” Quách Tiểu Ngọc cũng nói.
Nụ cười Ngô Bá cứng ngắt lại.
Cảm giác mình được bọn họ nhớ tới, là hưởng sái từ Lục Dương a.
Cũng quá đáng đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây