Bạch Khinh Tuyết không nghĩ tới Thạch Phong và những người khác khác nhau như thế, không làm bộ chút nào, muốn cái gì nói cái đó, ngược lại cũng thú vị. Lập tức liếc mắt nhìn đội viên sau lưng Thạch Phong, tuy nhìn thiếu kỹ thuật một ít, bất quá trang bị không tệ, miễn cưỡng có thể vào phó bản đoàn đội hai mươi người, thế là nói:
- Có thể, chúng ta thêm bạn đi, đến thời điểm sẽ liên hệ.
- Mấy tiếng trước khi hạ phó bản liên hệ ta là được, ta sẽ đến đúng giờ.
Thạch Phong tiếp nhận Bạch Khinh Tuyết xin hảo hữu.
Sau đó đám người Thạch Phong rời khỏi ao đầm nhỏ, đi đến Ám Nguyệt Sơn Cốc.
Đi ngang qua phó bản Tử Tịch Lâm lúc trước, Thứ Tâm của Liên Minh Thích Khách đột nhiên gọi Thạch Phong lại.
- Dạ Phong huynh đệ, dáng dấp của ngươi làm ta suýt chút nữa không nhận ra, không nghĩ tới ngươi lại quen biết nữ thần Băng Tuyết, sau này đừng quên huynh đệ ta nha.
Thứ Tâm bước lên nói đùa.
- Làm sao như thế được, ta và Bạch tiểu thư chỉ là bèo nước gặp nhau.
Thạch Phong cười nói.
- Dạ Phong huynh đệ quá khiêm nhường rồi, bằng thực lực của ngươi, tuyệt đối có tư cách làm bạn của nữ thần Băng Tuyết, dù sao cũng là cao thủ cùng một cấp độ.
Thứ Tâm cho rằng Thạch Phong rất khiêm tốn, không hổ là đại cao thủ, khí độ bất phàm, càng lmuốn kết giao càng tốt.
- Liên Minh Thích Khách chúng ta chuẩn bị vào Tử Tịch Lâm, không biết Dạ Phong huynh đệ có hứng thú không? Đương nhiên trang bị tùy ngươi chọn.
- Thứ Tâm huynh đệ quá khách khí, bất quá tại hạ còn có chuyện quan trọng, lúc khác có cơ hội nhất định đi.
Thạch Phong uyển chuyển cự tuyệt.
Thứ Tâm nói vô cùng lớn tiếng, người chơi bốn phía đều nghe rõ ràng.
Vốn tưởng Thạch Phong chẳng qua là dân mới gà mờ, được nữ thần gọi đi chỉ vì vận khí may mắn, thế nhưng Thứ Tâm của Liên Minh Thích Khách cũng muốn kết giao Thạch Phong, đây rốt cuộc là tình huống thế nào?
Liên Minh Thích Khách ở phụ cận Bạch Hà Thành mang danh là công hội lớn, Thứ Tâm càng là phó đoàn trưởng đoàn tinh anh. Đại nhân vật như thế căn bản sẽ không gặp người chơi bình thường, thế nhưng lại muốn kết giao Thạch Phong, mà Thạch Phong cự tuyệt, đây cũng quá kỳ lạ rồi.
Nếu như nói Thạch Phong là gà mờ, ai cũng sẽ không tin, việc này tất có điểm ẩn giấu.
Mọi người suy đoán Thạch Phong nhất định là cao thủ ẩn sĩ, chỉ là người chơi bình thường không biết thôi, bằng không làm sao từng đại nhân vật đều muốn kết bạn với Thạch Phong.
- Thiên Võng lão đại, Thứ Tâm lại muốn kết bạn với tên gà mờ kia, không phải ta nằm mơ chứ.
Bất Ngữ Hạ Dạ ngây dại, Thạch Phong này thực là tên gà mờ bọn họ đã gặp sao?
Lúc bấy giờ trong lòng Thiên Võng Huy Huy cảm giác rất khó chịu, vốn còn ôm ấp hi vọng, bây giờ bị đại nhân vật như Thứ Tâm đánh nát toàn bộ.
Thạch Phong không phải gà mờ, tuyệt đối là cao thủ, giống Tịch Mịch Như Tuyết nói, thậm chí càng lợi hại. Có thể nói theo Thạch Phong, tương lai ở Thần Vực khẳng định tiền đồ vô lượng, mà bọn họ lại đuổi người đi… bỏ mất cơ hội kết giao với cao thủ.
- Lão đại, bằng không chúng ta đi nhận sai, cao thủ khẳng định đại nhân đại lượng, nói không chắc sẽ tha thứ chúng ta, đến thời điểm đó chúng ta cũng có thể ôm đùi cao thủ.
Nhất Chiến Đáo đề nghị.
Bất Ngữ Hạ Dạ gật đầu, cực kỳ tán thành.
Ngay lúc tiểu đội Thạch Phong đi đến lối ra, đám người Thiên Võng Huy Huy chạy tới.
- Cao thủ đại ca, trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, chúng ta xin lỗi ngươi, hi vọng ngươi có thể tha thứ chúng ta vô tri. Đây là một ngân tệ coi như tâm ý của chúng ta, hi vọng cao thủ đại ca nhận lấy.
Thiên Võng Huy Huy hoàn toàn không còn ngạo khí lúc trước, cợt nhả nói.
Bất Ngữ Hạ Dạ và Nhất Chiến Đáo cũng không ngừng xin lỗi, muốn cùng Thạch Phong đi đánh quái.
- Nếu các ngươi không có chuyện gì khác, xin mời rời đi đi, ta còn có việc, không có thời gian lãng phí với các người.
Thạch Phong nói xong xoay người rời đi, đối với hành vi của đám người Thiên Võng Huy Huy, hắn hoàn toàn không để ở trong lòng. Nhưng bảo hắn mang đám người Thiên Võng Huy Huy, không có cửa.
Đối với cảnh tượng này, Tịch Mịch Như Tuyết chỉ nhìn đám người Thiên Võng Huy Huy, thản nhiên lắc đầu, sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm?
Nhìn thấy Tịch Mịch Như Tuyết theo Thạch Phong rời đi, Bất Ngữ Hạ Dạ bĩu môi, chua xót nói:
- Xùy, có gì đặc biệt, sau này ta đây cũng có thể trở thành cao thủ như thế.
Chỉ có Thiên Võng Huy Huy biết, sau này Tịch Mịch Như Tuyết nhất định thăng quan tiến chức, cùng bọn họ đã không còn là người của một thế giới rồi.