- Hạ nhanh Tử Tịch Lâm, chỉ thiếu trị liệu, tuyệt đối an toàn.
Thạch Phong sau khi thấy, khẽ lắc đầu, đi về phía Tịch Mịch Như Tuyết đang vẫy tay, đời trước Tử Tịch Lâm rất khó qua, đợi đến lúc đa số người chơi đạt cấp 5 mới hạ được phó bản này.
- Cao thủ đại ca, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, bạn của ta đợi sốt cả ruột, chúng ta mau đi thôi.
Tịch Mịch Như Tuyết nhìn thấy Thạch Phong chậm rì rì đi tới, lòng như lửa đốt.
Sau đó Tịch Mịch Như Tuyết mang Thạch Phong và Hắc Tử đến chỗ tập hợp.
- Tịch Mịch, đây là cao thủ mà ngươi nói đó à, ta còn tưởng rằng có ba đầu sáu tay gì, xem ra cũng chỉ là một kẻ vô dụng.
Nam mục sư Bất Ngữ Đêm Hè nhìn thấy Thạch Phong đang mặc đồ tân thủ, vũ khí bên hông là một cây côn, chẳng biết nhặt được ở đâu lấy làm vũ khí, không khỏi châm chọc nói.
- Sao ngươi lại nói như thế, dù sao người ta cũng từng chơi bản Close Beta, khẳng định có chỗ hơn người, bằng không làm sao tìm được đồ ngon của chiến sĩ và Chú Thuật Sư đây?
Thuẫn Chiến Sĩ ở bên cạnh cười lạnh nói.
Hai người này vừa thấy Thạch Phong đã khó chịu, thứ nhất là muốn thấy trang bị của hai người, nếu đáng cũng chẳng bỏ công họ chờ đợi, nếu không phải lão đại muốn xem thử trang bị của Thạch Phong như thế nào, bọn họ đã sớm tìm người khác vào phó bản, bây giờ thấy Thạch Phong mặc trang bị dởm như vậy nên tìm cách sỉ nhục Thạch Phong, để hắn biết khó mà lui.
Tịch Mịch Như Tuyết muốn phản bác, dù thế nào thì Thạch Phong cũng là người hắn tìm đến, vậy mà nhìn trang bị của Thạch Phong khiến hắn không thể phản bác được gì, chỉ có thể im lặng.
- Được rồi, chúng ta mau tổ đội đi, hiện tại đã có rất nhiều người vào Tử Tịch Lâm rồi, nếu không nhanh lên sẽ có người hạ mất.
Thân là đội trưởng, nam du hiệp Thiên Võng Phất Phất ngắt lời.
Hắc Tử muốn đáp trả lại nhưng bị Thạch Phong ngăn trở, đối với sự trào phúng của hai người đó, hoàn toàn chẳng phải là chuyện to tát gì, dù sao họ đã đợi hơn một tiếng, làm sao họ thoải mái vui vẻ đón chào cho được?
Vừa tổ xong, Thuẫn Chiến Sĩ giận dữ nói:
- Dmn, cấp 1 kia, muốn lừa gạt trang bị tụi này hả.
- Lão đại, Tử Tịch Lâm là phó bản cấp 2, để con gà cấp 1 vào, thế thì chẳng khác gì tự sát?
Mục sư Bất Ngữ Đêm Hè nhìn về phía du hiệp Thiên Võng Phất Phất, tỏ ra bất mãn.
Nhìn thấy cấp của Thạch Phong xong, Tịch Mịch Như Tuyết cũng kinh ngạc.
Phải biết rằng hiện tại đa số người chơi đều lên tới cấp 2 rồi, ngay cả đã từng chơi bản Close Beta cũng chưa lên là sao?
Lão đại Thiên Võng Phất Phất nhìn Thạch Phong, trước đó còn có một chút chờ mong, hiện tại thì mất sạch, lạnh lùng nói:
- Ngươi đã chết một lần?
- Không có.
Thạch Phong lắc lắc đầu, rất thẳng thắn nói.
- Bất quá thế này cũng đủ đi Tử Tịch Lâm rồi.
- Vậy ngươi có thể rời khỏi, chúng ta không cần loại cao thủ như ngươi, hi vọng ngươi có thể hiểu cho.
Thiên Võng Phất Phất hơi nhíu mày, lạnh lùng nói.
- Lão đại, nhất định là hiểu lầm, bằng không chúng ta thử một lần trước đi.
Tịch Mịch Như Tuyết giải thích.
- Thử một lần?
Mục sư Bất Ngữ Đêm Hè cười lạnh nói.
- Nếu có ai chết thì ai sẽ chịu trách nhiệm, nếu chết phải mất 10% kinh nghiệm đấy, lẽ nào ai ai cũng đảm nhận nổi tổn thất này hay sao?
- Bất Ngữ đừng làm khó Tịch Mịch.
Du hiệp Thiên Võng Phất Phất nói.
- Tịch Mịch, ta biết ngươi muốn bảo vệ tên Kiếm Sĩ này, nhưng ta phải đảm bảo sự an toàn cho cả đội, ta chỉ muốn tổ đội những người có thực lực, không nên lãng phí thời gian cho mấy người này, bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn, một là theo chúng ta vào phó bản, hai là ngươi đi theo bọn họ.
- Để ta đi.
Thạch Phong cũng không muốn Tịch Mịch Như Tuyết khó xử, nói là làm, xoay người rời đi.
- Hắc Tử, chúng ta tự tìm người thôi.
- Được.
Hắc Tử cười hì hì, không nói hai lời cũng thoát khỏi đội.
- Hừ hừ, bị vạch trần là kẻ lừa gạt thì bỏ chạy, đúng là biết tự lượng sức mình.
Thuẫn Chiến Sĩ nhếch mép cười nhạo nói.
- Tịch Mịch, ngươi thật ngây thơ, cũng chỉ có mấy con gà như ngươi mới dễ bị gạt, sau này theo lão đại học hỏi kinh nghiệm đi.
Tịch Mịch Như Tuyết tái mặt, nhưng hắn không nghĩ mình nhìn lầm người, Thạch Phong tuyệt đối là cao thủ.
- Lão đại Thiên Võng, ta xin lỗi.
Tịch Mịch Như Tuyết cũng rời khỏi, chuẩn bị đi theo Thạch Phong để chứng minh phán đoán của mình.
- Ngươi!
Du hiệp Thiên Võng sững sờ ngay, không ngờ Tịch Mịch Như Tuyết lại quyết đoán như thế, đúng là ngu ngốc, nếu như Tịch Mịch Như Tuyết không có kỹ thuật, hắn đã sớm đuổi đi rồi.
Mục sư Bất Ngữ Đêm Hè nhìn về phía Tịch Mịch Như Tuyết, cười lạnh nói:
- Tịch Mịch, ngươi đừng hối hận nhé, đến lúc bọn ta qua cửa, nhặt được trang bị cực phẩm, để xem ngươi có hối hận hay không, hối hận mười năm, hối hận hai mươi năm, ai kêu ngươi dám bỏ lão đại.