- Ngài Đội trưởng đội bảo vệ tôn kính, những người của Võ Lâm Minh không phải lần đầu tiên trêu chọc ta ở trong tiểu trấn, không biết có phương pháp nào có thể tránh khỏi chuyện như vầy nữa không?
Thạch Phong cười hỏi.
- Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, xét thấy công hội Võ Lâm Minh đã có ghi chép phạm tội một lần, dựa vào thân phận cao quý của ngài, hoàn toàn có thể sử dụng đặc quyền, trực tiếp trục xuất công hội này khỏi Hồng Diệp Trấn. Bất quá nếu muốn vận dụng đặc quyền này, yêu cầu một lượng danh vọng nhất định, không biết quyết định của ngài Liệp Ma Nhân thế nào?
Đội trưởng đội bảo vệ mở miệng nói.
Thạch Phong vốn chỉ định hỏi thử, dù sao không đạt tới địa vị nhất định, là không có khả năng có được quyền lực này. Lại không ngờ thân phận Liệp Ma Nhân cao đến vậy, liền hỏi:
- Muốn ta trả bao nhiêu?
- Bởi vì Võ Lâm Minh không có bất cứ thành viên quý tộc nào của trấn ta, cho nên chỉ cần trả 100 điểm danh vọng Hồng Diệp Trấn là được.
Đội Trưởng đội bảo vệ nói.
- Ta hiểu rồi.
Thạch Phong suy nghĩ một chút, hiện tại hắn có 130 điểm danh vọng Hồng Diệp Trấn, để phòng ngừa rắc rối, tiêu hết 100 điểm này cũng không tính lỗ. Dù sao đã có thân phận Liệp Ma Nhân, thì đi tới đâu cũng được coi là quý tộc, chút danh vọng kia không quá cần thiết.
- Ta muốn sử dụng đặc quyền này.
Hệ thống: Bạn đã sử dụng đặc quyền, danh vọng Hồng Diệp Trấn giảm xuống 100 điểm, Hồng Diệp Trấn sẽ trục xuất tất cả thành viên công hội Võ Lâm Minh.
- Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, như ngài mong muốn!
Đội Trưởng đội bảo vệ lập tức chỉ huy các vệ binh chấp hành lệnh trục xuất. Ngoại trừ các thành viên Võ Lâm Minh tham gia gây rối ở đài phun nước sẽ bị giam ba giờ mới được thả ra, còn thành viên Võ Lâm Minh khác đều bị trục xuất khỏi Hồng Diệp Trấn, bất cứ ai phản kháng liền đánh chết tại chỗ.
Cũng cùng thời gian đó, toàn bộ thành viên của Võ Lâm Minh liền nhận được thông báo trục xuất của Hồng Diệp Trấn. Tất cả nhìn thấy thông báo mà trợn mắt há mồm, ngay cả Phong Vũ Vô Hủy mới sống lại đang nổi giận ngút trời cũng sợ ngây người.
Trước kia hắn bỏ qua kế hoạch phát triển Võ Lâm Minh ở năm tiểu trấn, thật vất vả mới tạo được cơ sở vững chắc ở Hồng Diệp Trấn, đang nghĩ tương lai tiền đồ vô hạn, ai ngờ hiện tại đều uổng phí.
- Tại sao lại như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này trong lòng Phong Vân Vô Hủy hỗn độn hết lên, không biết nên nói cái gì, bởi vì tất cả mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Hắn hao tốn biết bao sức người sức của, còn là trong một thời gian dài, cuối cùng đều vô nghĩa.
Tên Dạ Phong này rốt cuộc là ai?
Tại sao lại nắm giữ quyền lực cao đến thế, vì cái gì một người chơi hồng danh lại có thể trục xuất toàn bộ một công hội khỏi tiểu trấn?
Vô số câu hỏi toát xa trong đầu Phong Vân Vô Hủy, nhưng mặc kệ hắn nghĩ như thế nào cũng không có biện pháp ứng phó, càng không thể thay đổi hiện thực bị trục xuất. Cuối cùng, hắn chỉ có thể mở trừng trừng đôi mắt nhìn vệ binh từ từ đi đến trước mặt, đuổi hắn khỏi Hồng Diệp Trấn.
Là người ai cũng có sự lưu luyến với quê hương, đột nhiên phải thay đổi địa phương, có lẽ sẽ rất lâu không cách thích ứng được.
Người chơi bình thường càng thế, bảo người chơi rời đi nơi họ quen thuộc, đối với người chơi bình thường mà nói là không có cách nào tiếp nhận. Cuối cùng đều lựa chọn rời khỏi Võ Lâm Minh.
Chỉ trong một lúc, nhân số của Võ Lâm Minh giảm điên cuồng, nháy mắt đã dưới năm trăm người. Những người lưu lại đa phần là thành viên từ các tiểu trấn khác do Phong Vân Vô Hủy đưa tới, cho nên không có rời đi. Bất quá hiện tại dù có rời khỏi Hồng Diệp Trấn đến các địa phương khác phát triển, sẽ khiến tốc độ lên cấp giảm bớt, sự phát triển công hội sẽ lâm vào thời gian dài trì trệ.
Tổn thất này đối với bọn họ căn bản là không có cách đánh giá được.
Chứng kiến cảnh vệ binh trục xuất người của Võ Lâm Minh, những người chơi khác đều ngỡ ngàng, khiếp sợ không nói nên lời.
Đây rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ người hồng danh kia là Trấn Trưởng mới nhậm chức của Hồng Diệp Trấn sao?
Bất quá so với việc Võ Lâm Minh bị trục xuất, các công hội kia lại quan tâm tới chuyện khác.
- Lão đại, chỗ ta xảy ra chuyện lớn, ngươi xem thử đoạn video này đi.
- Phó hội trưởng, ta phát hiện một cao thủ thần cấp.
- Đại ca, Hồng Diệp Trấn phát sinh chuyện lớn. Có người ở trên quảng trường một mình đánh ngược hơn mấy trăm người của Võ Lâm Minh, ngay cả vệ binh cũng không xử hắn.
Thành viên của các công hội lớn đều liên lạc với cấp trên, báo cáo sự việc khó tin kia lên, chờ cấp trên quyết định.
Từng video Thạch Phong chiến đấu như mọc cánh, mau chóng truyền đến tay cấp trên của công hội lớn. Vốn nhân viên cấp cao của các công hội lớn này còn chưa tin vào báo cáo của thủ hạ, song khi nhìn thấy bằng chứng video như núi trong tay, liền hãi hùng.
Một người chơi, có thể mạnh đến vậy?
Một chiêu giết chết Thuẫn Chiến Sĩ cấp 9, mà Thuẫn Chiến Sĩ này họ còn rất quen thuộc, còn không phải là Thuẫn Chiến Sĩ Hàn Sơn Chiến Hồn đứng đầu đoàn tinh anh của Võ Lâm Minh sao, trang bị cả người đều là Huyền Thiết cấp, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi một chiêu.
- Hiên Tử, ngươi hãy nghe cho kỹ, nhất định phải dán mắt nhìn hắn, bây giờ ta sẽ chạy qua đó. Cao thủ như thế lại là người chơi tự do, chúng ta nhất định phải lôi kéo được hắn, tuyệt đối không thể chọc giận người này. Nếu xảy ra sai sót gì, ta liền tóm ngươi hỏi tội.
Phó hội trưởng Bất Bại Thương Lang của công hội tam lưu Thiên Đường Chi Quan lạnh lùng nói.
- Lão đại yên tâm, ta nhất định sẽ theo dõi hắn, tuyệt đối không để hắn ra khỏi tầm mắt của mình.
Giờ khắc này, toàn bộ cấp cao của các công hội lớn đều thống nhất một quyết định, đó chính là toàn lực lôi kéo Dạ Phong. Bởi vì đại cao thủ như Thạch Phong, đã không thể dùng trình độ thông thường để so sánh, hoàn toàn là một cao thủ cấp chiến lược có khả năng quyết định thắng thua của một trận đoàn chiến. Nếu hiện tại có thể lôi kéo đến bên mình, thì sau này dù là phó bản đoàn đội, hay đoàn chiến đoạt BOSS dã ngoại, tất cả đều mang tới tác dụng có tính chất quyết định chính.