Trọng Sinh Thành Kiếm Thần Mạnh Nhất

Chương 192: Hồng danh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngay ở quảng trường của Hồng Diệp Trấn, đã có gần mấy ngàn người vây xung quanh đài phun nước.

Bởi vì người chơi Thần Vực ngày càng tăng, làm cho Hồng Diệp Trấn trở thành nơi phồn hoa nhất so với các tiểu trấn xung quanh. Nhân số hiện tại đạt đến gần hai mươi ngàn người, mà cạnh đó ở đài phun nước lại đột ngột bị Võ Lâm Minh đuổi người làm trống sân, khiến người khác nảy sinh lòng tò mò mà chú ý đến chuyện gì sẽ xảy ra.

Cũng không riêng gì những người chơi tự do, ngay cả các công hội lớn cũng phái người qua quan sát, muốn xem xem Võ Lâm Minh rốt cuộc muốn làm cái gì.

Không lâu sau đó, khi toàn bộ người chơi đi đến quảng trường quan sát, liền phát hiện hóa ra Võ Lâm Minh muốn tiến hành trả thù, hơn nữa còn trả thù ngay trong Hồng Diệp Trấn.

Không cần nói cũng biết, Hồng Diệp Trấn lúc nào cũng nằm dưới sự bảo hộ của vệ binh, chỉ cần có đánh nhau, vệ binh nhất định sẽ đến.

Không những bắt người, còn có thể đánh chết người chơi hồng danh, sau đó bị nhốt lại. Cho nên bất kể thế nào, vây giết ở trong trấn không bao giờ là lựa chọn tốt, chỉ có thể khiến cả hai bên đều tổn thất.

Giai đoạn hiện tại cho dù nhân số người chơi nhiều hơn nữa cũng không dám khiêu chiến vệ binh thuộc thành trấn.

Về sự lợi hại của những vệ binh này, người chơi ai ai cũng đều hiểu rõ.

Bởi vì bình thường các vệ binh này đều tuần tra trong trấn, cho nên chỉ cần quan sát cẩn thận một chút, liền có thể biết được thông số cụ thể của bọn họ.

Thông thường, vệ binh chỉ là cấp 60, song đội trưởng vệ binh lại là một tinh anh cấp 80. Mặc kệ số người chơi là bao nhiêu, muốn phản kháng với vệ binh chỉ có một đường chết, thậm chí dù là người có năng lực cũng sẽ bị dễ dàng trấn áp.

Bất quá không ai nghĩ đến hai bên lại thật động thủ, hơn nữa còn là do người chơi tự do kia động thủ trước.

Vốn cho rằng người chơi tự do kia chắc chắn sẽ chết.

Kết quả cuối cùng lại hoàn toàn vượt ngoài dự kiến, một người lại có thể giết mấy trăm người bên Võ Lâm Minh đến không dám động đậy.

Quá nghịch thiên rồi!

Đáng tiếc, dù lợi hại đến đâu cũng phải chết dưới tay vệ binh. Ai bảo bọn họ chém giết ngay trong tiểu trấn làm gì.

Lúc này, các vệ binh thành trấn đã vây quanh quảng trường, bắt đầu trấn áp những kẻ gây rối.

- Dạ Phong đại ca, là ta hại ngươi. Thật xin lỗi.

Hỏa Vũ bước đến bên cạnh hắn nói.

Hiện tại tên Thạch Phong đã đỏ đến mức biến thành đen, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta sợ hãi. Tính luôn cả những bằng hữu trước đó của nàng, số lượng người bị Thạch Phong đánh chết e rằng đã vượt qua một trăm.

PK đến loại trình độ này, nếu chết chắc chắn đẳng cấp rớt xuống không thấp hơn 7.

Mà giờ đây, xung quanh đã bị vệ binh bao vây, vệ binh nhất định sẽ đánh chết tất cả các người chơi hồng danh, Thạch Phong căn bản không có cơ hội chạy thoát.

Chưa nói đến phần phiền phức nhất khi bị giết, người chơi khi sống lại còn phải bị giam giữ, thời hạn dựa trên điểm PK người đó có. Bằng với số điểm của Thạch Phong, tối thiểu phải bị giam tận năm sáu ngày mới có thể rửa sạch điểm.

Lúc này người của Võ Lâm Minh đều nhìn Thạch Phong cười nhạo. Tuy bọn họ cũng sẽ chịu phạt, nhưng so với bản án Thạch Phong chịu, bảo bọn họ tôn hắn làm sư phụ cũng không sai.

- Yên tâm đi.

Thạch Phong cười đáp.

Đám người Khả Nhạc cũng chỉ cười không nói, nhất là Tử Yên Lưu Vân, bởi vì đây đã không còn là lần đầu nàng đối mặt với trường hợp như thế.

Trước đó lần đầu xảy ra chuyện, cũng là do Võ Lâm Minh gây sự, không nghĩ tới bây giờ lịch sử lại lần nữa được lặp lại ở đây.

Điều này làm cho Hỏa Vũ và Thủy Ngưu vô cùng khó hiểu.

Vì cái gì đám người Khả Nhạc thân là đồng bạn lại không hề lo lắng tí nào?

- Hỏa Vũ tỷ cứ yên tâm, lão bản không phải người thường đâu.

Tử Yên Lưu Vân cười hì hì nói.

Tử Yên Lưu Vân vừa dứt lời, đội trưởng đội bảo vệ mặc trọng giáp bạc trắng đã bước tới.

- Ngài Liệp Ma Nhân tôn kính, chúng ta lại gặp mặt. Lần này ta có thể làm gì để phục vụ cho ngài?

Đội trưởng đội bảo vệ cung kính nói.

Hiện tại danh vọng của Thạch Phong đã cao hơn, cho nên so sánh với lúc trước, đội trưởng càng cung kính hơn.

Tuy Thạch Phong và đám người Khả Nhạc cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có điều đối với người khác lại hết sức khiếp sợ, nhất là thành viên của Võ Lâm Minh, con mắt bọn họ thiếu chút nữa lòi ra ngoài.

Rõ ràng Thạch Phong kia chính là ác quỷ giết người không gớm tay, vì sao vệ binh không mau mau chém chết hắn, ngược lại còn cung kính, thế giới này rốt cuộc có vấn đề gì vậy?

- Người kia không phải Dạ Phong sao?

- Ta nhớ trước đó hắn cũng đánh chết các thành viên của Võ Lâm Minh ngay trước mặt vệ binh. Có điều cuối cùng chỉ trả chút tiền phạt mà thôi. Lúc đó ta thấy cũng choáng váng. Bất quá về sau ta mới biết, nếu người chơi trở thành quý tộc, có được đặc quyền quý tộc thì dù có giết người chơi khác ở trước mặt vệ binh, cũng không chịu phạt nặng gì, cùng lắm thì đóng chút tiền phạt là xong.

- Lần này sao Võ Lâm Minh lại không chịu ghi nhớ, còn dám ở trong Hồng Diệp Trấn đối phó Dạ Phong, chẳng lẽ không biết Dạ Phong là quý tộc của Hồng Diệp Trấn? Thật ngu xuẩn.

- Ngươi chắc không biết, Võ Lâm Minh ở Hồng Diệp Trấn bây giờ thay đổi rồi. Các cựu thành viên đã sớm không còn nữa, ngay cả hội trưởng nay cũng trở thành Phong Vân Vô Hủy, hiện tại thành viên của Võ Lâm Minh đều từ các trấn khác tới, ngoài ra còn có một bộ phận lớn là người chơi mới. tất nhiên sẽ không biết chuyện kia rồi.

Một số ít người chơi biết rõ chuyện ẩn bên trong, lắc đầu bật cười, cảm thấy Võ Lâm Minh không thể nào cứu vãn được nữa. Trước khi đối phó Dạ Phong, tốt xấu gì cũng nên tìm hiểu tình huống của Dạ Phong chứ, nói thế nào thì Dạ Phong cũng là người vượt qua cửa Nghĩa Địa Ám Nguyệt Địa Ngục cấp nha.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 74%👉
Combo Full lượt đọc giảm 57%👉

Thành viên bố cáo️🏆️