Thạch Phong dùng Vô Thanh Bộ, có thể ung dung di chuyển trong phạm vi 40 mét, xuất hiện ở phía sau mục tiêu, mặc dù không có kỹ năng của Nguyên Tố Sư là Thiểm Thước, làm lạnh lại ngắn, nhưng Vô Thanh Bộ xa hơn Thiểm Thước nhiều, hơn nữa không cần bất luận động tác thi pháp gì, không tiếng không hình, rất khó phát hiện.
- Không!
- Chạy mau!
Phong Vân Vô Hủy nhìn bốn phía, giật mình phát hiện Thạch Phong đang ở phía sau nhóm trị liệu, lập tức hét lớn.
Tuy nhóm trị liệu đều nghe, nhưng vẫn quay đầu nhìn về Phong Vân Vô Hủy ngơ ngác như những chú nai tơ, bởi vì bọn họ căn bản không biết Phong Vân Vô Hủy có ý gì? Tại sao lại chạy?
- Chậm rồi.
Thạch Phong đương nhiên sẽ không cho bất cứ cơ hội nào, vì tiết kiệm thời gian, thậm chí ngay cả kỹ năng cũng không thèm dùng, trong nháy mắt tạo ra mười hai đạo kiếm ảnh, miểu sát 4 tên trị liệu vẫn đang ngơ ngác không có bất kì phòng bị.
- Dạ Phong!
Phong Vân Vô Hủy trừng mắt, hai mắt phóng ra vô số tia lửa giận, hét lớn.
- Mày đang tìm chết!
Phong Vân Vô Hủy thật sự phẫn nộ rồi, trị liệu chết hết, không có trị liệu đối phó Ám Ảnh Báo Vương nhất định sẽ trả giá vô cùng lớn, thậm chí có thể sẽ đưa tới đoàn đội bị giết hết, mà đầu sỏ gây nên chính là Dạ Phong.
Trong chớp mắt, Phong Vân Vô Hủy từ trong không gian ba lô lấy ra năm mũi tên đen kịt, liên tục bắn về phía Thạch Phong.
Trí Mệnh Xạ Kích!
Năm mũi tên đều phóng về phía điểm yếu của Thạch Phong, thậm chí chặn đường đi của Thạch Phong.
- Các người thong thả từ từ chơi đi, ta đi trước.
Sau khi giết hết dàn trị liệu, đối mặt những mũi tên bay tới, Thạch Phong nhếch miệng mỉm cười, hiện tại hắn không dám ở lâu, nếu bị những nghề nghiệp hạn chế khác bắn trúng, nhất định sẽ là bi kịch, còn không bằng rời đi ngồi trên cây xem phim báo hồng và lũ người gian ác, Vì vậy Thạch Phong mở ra Phong Hành Bộ. Vụt một tiếng, để lại một bóng mờ, người đã chạy vào trong rừng cây, biến mất không còn dấu tích.
Năm mũi tên chỉ xuyên qua bóng mờ mà Thạch Phong để lại.
Tuy người của Võ Lâm Minh rất muốn đuổi theo Thạch Phong, nhưng rất tiếc tốc độ kia quá nhanh, tiến vào rừng cây không tìm được bóng dáng.
- Moá.
Chứng kiến Thạch Phong chạy mất, Phong Vân Vô Hủy nắm tay thật chặt, trong lòng bực tức.
- Phong Vân lão đại, chúng ta còn muốn đuổi theo không?
Một tên Thích Khách cẩn thận hỏi.
Phong Vân Vô Hủy lắc đầu, giọng nói trầm xuống:
- Không đuổi.
Hiện tại trị liệu đã chết, nếu như vừa chiến đấu với Ám Ảnh Báo Vương vừa tìm kiếm Thạch Phong, kết quả chỉ có một, đó chính đoàn đội bọn họ đều đi hưởng tuần trăng mật ở âm phủ, ngược lại làm cho Thạch Phong ngư ông đắc lợi.
Chỉ là Thạch Phong thể hiện sức chiến đấu mạnh mẽ, cũng đã làm cho hắn nhức đầu, một tiểu đội căn bản là đưa trang bị cho Thạch Phong giữ dùm, không có một đoàn đội căn bản bắt không được Thạch Phong, mà với tốc độ như thằng đang đau bụng chạy về nhà xí thế kia, nếu đuổi theo hắn vào cánh rừng, thì dù một đoàn đội cũng không đủ cho hắn giết.
Nếu hiện tại bọn họ xông vào để đuổi Thạch Phong, tuyệt đối sẽ bị Thạch Phong ung dung thong thả giết từng tên một, bọn họ lại không có cách nào đối phó.
- Tất cả mọi người rút lui khỏi đây. Mặc kệ Ám Ảnh Báo Vương, cẩn thận bị Dạ Phong đánh lén, gửi thông báo đến các đoàn đội khác. Lập tức đến nơi này tập hợp, muốn lấy được đồ của ta ư, luyện thêm một trăm năm đi.
Phong Vân Vô Hủy kiềm nén lửa giận, hồi phục lại tâm trạng bình tĩnh nói.
Mặc dù bây giờ buông tha Ám Ảnh Báo Vương rất đáng tiếc, nói như thế nào Ám Ảnh Báo Vương chỉ còn lại hơn 20% điểm sinh mệnh, chỉ dựa vào một đống người cũng có thể đè chết. Bất quá nếu ở lại, bọn họ và Ám Ảnh Báo Vương đều tổn thương hết, hắn không tin Thạch Phong sẽ không lại tới phá đám.
Một mũi tên trúng hai con nhạn, cớ sao mà không làm?
Nghĩ tới đây, Phong Vân Vô Hủy quyết định buông tha Ám Ảnh Báo Vương.
Nếu để Thạch Phong chiếm được, còn không bằng buông tay ra, như vậy người nào cũng không chiếm được.
Hiện tại Ám Ảnh Báo Vương còn lại hơn 20% điểm sinh mệnh, coi như Thạch Phong muốn giết, cũng không có khả năng giết chết Ám Ảnh Báo Vương, nói không chừng còn có thể để bọn họ được lợi, không chỉ giết Dạ Phong, còn có thể giảm bớt điểm sinh mệnh của Ám Ảnh Báo Vương.
Nếu như Thạch Phong không muốn giết Ám Ảnh Báo Vương, cũng không sao cả.
Chỉ chờ tới lúc những đại đoàn đội khác tới, Ám Ảnh Báo Vương là của Võ Lâm Minh, Thạch Phong chỉ ở một bên nhìn mà chảy nước miếng.
Phong Vân Vô Hủy ra lệnh, thành viên Võ Lâm Minh chỉ có thể bất đắc dĩ lui lại, bỏ qua cơ hội tốt đánh chết Ám Ảnh Báo Vương.
Nhưng người của Võ Lâm Minh còn không có lui lại mấy bước, Ám Ảnh Báo Vương lại đột nhiên gầm lên, lại triệu hồi ra hai con Ám Ảnh Báo tinh anh bắt đầu đuổi giết nhóm của bọn họ.
Đuổi giết bọn họ được một lúc, các thành viên của Võ Lâm Minh phát hiện một việc lạ là Ám Ảnh Báo Vương không có ý buông tha đuổi giết bọn họ, còn cào, cắn, xé Thuẫn Chiến Sĩ liên tục làm điểm sinh mệnh của hắn đang chạy đua về số 0, giết chết không ít người.
- Phong Vân lão đại, tốc độ của Ám Ảnh Báo Vương nhanh hơn chúng ta, vẫn còn đuổi giết chúng ta, nếu tiếp tục như vậy, sớm muộn gì chúng ta cũng lau sàn hết cả đám, phải làm sao bây giờ?
Một tên Nguyên Tố Sư nhìn về Phong Vân Vô Hủy, nói với giọng lo lắng.