Đêm khuya vắng người, tiểu khu cao cấp Thanh Trúc, thành phố Kim Hải.
Thạch Phong ngồi yên lặng trên chiếc ghế salon, trong tay cầm một chồng tài liệu, nhìn ra bể bơi ngoài cửa sổ mà trong lòng tràn ngập cảm giác mất mát.
Hắn thân là người dẫn đầu U Ảnh, một trong bốn Studio Game lớn của thành phố Kim Hải, thống lĩnh đại công hội mấy vạn người, càng là cao thủ Kiếm Ma Thuật Sư nổi tiếng trong thành phố Kim Hải, nhưng bây giờ chỉ có thể ngồi trong nhà uống rượu giải sầu.
Mười năm sống trong game.
Mười năm chém giết đẫm máu.
Đã trải qua vô số thống khổ cùng trắc trở, cuối cùng cũng dẫn dắt công hội U Ảnh, thành lập nên thập đại Vương quốc trong Thần Vực, có thể tranh giành cao thấp cùng các công hội nhất lưu khác, khi đang hưởng thụ vô tận vinh quang, chỉ một tờ văn tự, toàn bộ đã tan thành mây khói, một đi không trở lại.
Cho tới bây giờ Thạch Phong không nghĩ tới, mười năm cố gắng bị uổng phí, vì game, hắn đã bỏ đi nhiều thứ, cuối cùng lại làm không cho người khác, tất cả cũng bởi vì hắn phản đối U Ảnh xáp nhập vào siêp cấp công hội Hùng Bá Thiên Hạ, không đến ngày hôm sau Lam Hoa tập đoàn liền đưa ra cho hắn câu trả lời, tước bỏ tài khoản Kiếm Vương cấp 200 mà hắn mất mười năm tâm huyết mới luyện thành, rồi tới phòng tài vụ kết toán tiền lương.
Hắn chỉ có thể lấy năm trăm vạn điểm tín dụng cùng một tòa nhà cao cấp, so sánh với việc thành lập thập đại Vương quốc, tiền kiếm được mỗi ngày thì như chín trâu mất một sợi lông.
Thạch Phong nghĩ đến mình vì U Ảnh trả giá nhiều như vậy, làm cho Lam Hoa tập đoàn biến thành tập đoàn lớn, công lao lớn đều là của hắn, kết quả lại như ném rác, ném hắn đi, đối với tất cả việc làm của Lam Hoa tập đoàn, hắn nhất định sẽ trả thù.
- Ta tuyệt đối không cam chịu như vậy, cùng lắm thì làm lại từ đầu.
Trong ánh mắt Thạch Phong hiện ra sự tự tin cùng kiên định, tờ hủy bỏ hợp đồng trong tay hắn bị xé thành từng mảnh, sau đó hắn cầm lên chai rượu đỏ uống liên tục mấy ngụm.
Dù đã không còn tài khoản Kiếm Vương, đã không có đoàn đội ủng hộ, nhưng kỹ thuật và tri thức trong trò chơi sẽ không phản bội hắn. Chỉ cần kỹ thuật vẫn còn, hắn lại có thể quật khởi lần nữa, lại thành lập vương quốc giả lập thuộc về mình.
Sáng sớm, mặt trời vừa lên cao.
Tích tích tích!
Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên.
Thạch Phong bực mình vì bị đánh thức, bất đắc dĩ đứng dậy cầm lấy điện thoại bên giường, đêm qua hắn say rượu đến bây giờ vẫn còn chóng mặt.
- Này, có chuyện gì?
- Phong ca, ta là Hắc Tử, ngươi còn hỏi chuyện gì? Chúng ta đã nói sẽ trở thành game thủ chuyên nghiệp, hôm nay là thời gian mà Studio U Ảnh nhận người trong trường học, không phải ngươi vẫn luôn muốn trở thành thành viên trung tâm của U Ảnh sao?
Thạch Phong có chút mơ hồ.
Vừa bị tập đoàn Lam Hoa đuổi việc, sao lại tới U Ảnh khảo hạch.
- Phong ca, Phong ca? Ngươi có nghe không? Mười giờ bọn họ sẽ khảo nghiệm, ngươi mà không nhanh đến đây, sẽ không kịp đâu!
- Hắc Tử, ngươi đừng nói đùa, ta mới vừa bị U Ảnh đuổi việc.
- Đuổi việc? Phong ca, ngày hôm qua ngươi uống nhiều quá à? Đến bây giờ còn chưa tỉnh sao, U Ảnh còn chưa nhận người, sao ngươi lại bị đuổi việc? Được rồi, mau tới đây đi.
Thạch Phong còn không kịp phản ứng, Hắc Tử đã cúp điện thoại.
Đầu Thạch Phong mê man, nhìn điện thoại, phát hiện cái điện thoải này là Iphone 6 đã cũ nát, đây không phải điện thoại di động của hắn, điện thoại di động của hắn là Iphone 12 mới nhất.
Hắn lập tức nhìn bốn phía.
Phòng ngủ không đến mười lăm mét vuông, khắp nơi đều là sách vở công lược về trò chơi, còn có laptop ở trên bàn sách trong góc tường, cũng vô cùng cũ nát, trong tủ quần áo bên tường, quần áo rơi lả tả, mà ở trên tấm gương bên ngoài tủ xuất hiện một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Thạch Phong nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc này, đột nhiên hoảng sợ.
- Ta làm sao lại trẻ thế này?
Thạch Phong lập tức đứng dậy đi đến trước gương thử đồ, soi đi soi lại, mới xác định mình thật sự đã trẻ lại.
Ngày hôm qua còn ngủ trong phòng ngủ rộng rãi xa hoa, bây giờ ngủ dậy, ở trong căn phòng cũ nát này, lại còn trẻ lại.
Đối với chỗ này, Thạch Phong còn nhớ đôi chút. Đó là mười năm trước, ở đại học năm 4 vì chinh chiến Thần Vực hắn đã phải cắn răng thuê phòng riêng, ở hơn nửa năm, kiếm được một chút tiền trong Thần Vực, liền tới thành phố thuê một gian nhà trọ lớn hơn.
Nhớ năm đó vô cùng gian khổ, hoàn cảnh trong nhà cũng không tốt, vì để cho hắn lên đại học, còn phải vay mượn bên ngoài, cha mẹ vất vả kiếm tiền gửi cho hắn làm phí sinh hoạt, còn bản thân thì chịu khổ.
Thạch Phong nghĩ thầm sẽ kiếm tiền để thay đổi hoàn cảnh gia đình, nhưng mà sinh viên thất nghiệp đầy đường, muốn tìm công việc có thu nhập tốt còn khó hơn lên trời, vì vậy hắn nghĩ tới kiếm tiền trong trò chơi, vì tăng lên kỹ thuật trong trò chơi, hắn cố gắng mua một cái mũ chơi game ảo, lấy việc trở thành game thủ chuyên nghiệp làm mục tiêu, ở trong trò chơi khổ luyện kỹ thuật.
Khi đó mỗi ngày hắn ăn bánh bao không nhân cùng mì tôm, vì tiết kiệm tiền, mỗi lần trong lớp tổ chức tụ tập bạn bè hắn cũng đều không tham gia, vì vậy đã thành người vô hình ở trong lớp, các nam sinh khinh bỉ, các nữ sinh gặp mà tránh xa, mỗi lần đi siêu thị mua mì tôm, trong ví tiền cũng không có đến mười điểm tín dụng, ngay cả một điểm tín dụng mua lạp xưởng hun khói cũng không dám chi, cô gái bán hàng nhìn Thạch Phong đáng thương, giới thiệu chân giò hun khói giá đặc biệt, Thạch Phong nhìn chân giò hun khói mà thèm, nhưng lại sờ túi tiền, vẫn là cắn răng cự tuyệt.
- Chẳng lẽ là ai đang đùa giỡn ta?
Thạch Phong nhìn mình trong gương mà lắc đầu, bỏ đi suy nghĩ này.
Dù là nước Mỹ phát triển nhất như cũng không có kỹ thuật phản lão hoàn đồng, ai lại rỗi hơi đi đùa giỡn hắn.
Thạch Phong lại nhìn một chút thời gian trên điện thoại di động.
Ngày 19 tháng 4 năm 2129.
- Chẳng lẽ là ta sống lại?
Thạch Phong lộ ra một nụ cười khổ, nói đùa.
Hắn nhớ rõ hôm nay là ngày 5 tháng 8 năm 2139, không thể nào là tháng 4 năm 2129 khi hắn vẫn còn đang học đại học năm 4.
Thạch Phong lắc đầu, muốn tỉnh táo lại chút, chẳng qua trong lòng vẫn ôm niềm hi vọng, hi vọng mình thật sự sống lại, thật sự trở lại mười năm trước, vì vậy hắn đi đến trước bàn máy tính, mở Laptop ra.
Nếu như thời gian trên điện thoại có thể làm giả, như vậy tin tức trên internet còn có thể giả được sao?
Lướt mạng vài phút đồng hồ.
Thạch Phong hoàn toàn bị chấn động, hắn điều tra tin tức ở trên internet, đều nói hôm nay là ngày 19 tháng 4 năm 2129, đã gần với thời gian mà Thần Vực sắp mở cửa, Website Games Thượng Đô ghi rất rõ ràng, đếm ngược là sáu ngày sau, ngày 25 tháng 4.
- Ta thật sự sống lại! Ta thật sự về mười năm trước sao?
Thạch Phong nhìn chằm chằm vào tin tức về Thần Vực, khóe mắt kích động đến chảy nước mắt.
Tâm tình của Thạch Phong lúc này khó có thể hình dung, có hối hận, có đau khổ, có vui mừng.
Dường như tất cả đều như giấc mộng.