“Cô nói cái gì?”
Khi Hoắc Duyên Xuyên nghe Khương Ngư nói những lời này, trong lòng anh chấn động, không thể tin được.
“Tôi biết mấy lời anh nói đều là vì tốt cho tôi. Anh sợ tôi là một cô gái trẻ sẽ gặp phải nguy hiểm. Thật vậy, Hoắc Diên Xuyên, anh là người đối xử tốt nhất với tôi, nhưng tôi không thể làm phiền anh như vậy được. Anh không giống tôi, anh là đoàn trưởng, thường xuyên có nhiệm vụ đột xuất, cũng không có thời gian để mỗi ngày đưa đón tôi, cho nên tôi cảm thấy tôi trực tiếp sống trong thành phố luôn cũng được.
Như vậy thì sẽ không dễ gặp phải nguy hiểm, mà tôi cũng có thể làm ăn buôn bán trong thành phố, không cần phải chạy tới chạy lui. Hơn nữa, anh cũng có thể ở một mình trong phòng, cái giường kia ban đầu vốn là để cho anh ngủ, nhưng bị tôi giành mất. Giờ thì tốt rồi, đợi đến khi trời lạnh, sàn nhà quá lạnh, anh cũng không thể ngủ trên sàn nhà được. Cho nên tôi đi vào thành phố ở sẽ càng tốt hơn.
Như thế thì sau này chúng ta sẽ gặp mặt ít hơn, đợi đến một năm sau, chúng ta trực tiếp ly hôn luôn, được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây