Thật ra Khương Ngư cười, là bởi vì đời trước cô đã từng chờ mong cuộc sống của đứa bé kia, bản thân cô tính cách có chút hướng nội, tính cách của Hoắc Diên Xuyên lại quá lạnh lùng, khi đó cô đã nghĩ, hi vọng con của mình, cho dù là con trai hay con gái, hi vọng tính cách đều sẽ nhu hòa một chút, nhiệt tình một chút, không cần thắp sáng người khác, chỉ cần thắp sáng chính mình, làm mặt trời nhỏ của chính mình là được, đáng tiếc, đứa bé kia cuối cùng vẫn không thể ra đời.
Hơn nữa, mặc dù nói trọng sinh một lần, hiện tại Khương Ngư mới chỉ mười tám tuổi, nhưng dù sao cũng không phải thật sự là mười tám tuổi, cho nên ánh mắt nhìn Thẩm Yến Đình, không tự giác được mà hiền từ hơn một chút.
Thẩm Yến Đình bị ánh mắt này của Khương Ngư nhìn cho tê cả da đầu, cảm giác giống như là một người trưởng bối đang tràn ngập quan tâm nhìn chính mình. Loại cảm giác này thật sự là quá quái dị.
Thẩm Yến Đình từ nhỏ đến lớn đều là soái ca, mày rậm mắt to, tính cách hào sảng, nhiệt tình hào phóng, con người cũng vô cùng tự tin.
Ngược lại không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đoán chừng lại là bị anh ta hấp dẫn, mị lực của mình thật lớn.
Không thể không nói, Thẩm Yến Đình này cũng rất tự luyến.
“Đúng rồi, còn chưa hỏi cô tên gì?”
“Tôi tên Khương Ngư.”
“Khương Ngư, cái tên có chút vui, có ý tứ.”
Khương Ngư khẽ cười, bởi vì có Thẩm Yến Đình giúp đỡ, tìm được một bạn sinh viên khoa mỹ thuật, thật sự là không hề lao lực một chút nào, chớ nói chi là cô sẽ còn trả tiền.
Mặc dù nói lúc này sinh viên đại học đến trường có phụ cấp, nhưng không có ai sẽ ngại có nhiều tiền hơn, huống chi, nghĩ đến thiết kế của mình sẽ xuất hiện ở trên sản phẩm, ngẫm lại cũng khiến người ta động tâm, dù chỉ là một tác phẩm đẻ non của nhà mình.
Khương Ngư nói yêu cầu của mình, lúc này sản phẩm cao cấp, hoặc là nói những sản phẩm có thể nhìn thấy trên thị trường, rất nhiều thứ đều là hàng ngoại quốc, nhưng Khương Ngư kiên trì dùng phong cách dân tộc. Nhưng cô cũng không làm khó người ta, chỉ là mỹ quan tự nhiên là được, còn phải viết ra được tên sản phẩm và tác dụng chủ yếu.
“Được, cái này cũng không có gì khó khăn.”
Khương Ngư gật đầu.
“Tổng cộng là ba kiểu xà phòng, tôi cần cậu thiết kế ba bức vẽ, một cái là hoa hồng, bên ngoài phải có hoa hồng, một cái là sữa bò, thì phải vẽ ra được cảm nhận về sữa bò, cuối cùng là trà xanh, cũng phải để cho người ta nhìn ra được là trà xanh.”
“Được, chừng nào cô cần?”
“Dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt, phải rồi, các cậu lấy bao nhiêu tiền cho việc này?”
Khương Ngư hỏi một câu, bởi vì cô đúng là không biết, đưa nhiều thì cô bị thiệt, dù sao hiện tại cô cũng không phải kiểu người đặc biệt có tiền kia, cho ít thì cô lại ngại.
Người vẽ kia cũng không có chủ ý gì, dù sao lúc này biết vẽ thật ra cũng không phải chuyện gì rất lợi hại, thậm chí ở trong mắt rất nhiều người còn là không đứng đắn.
Cuối cùng vẫn là Thẩm Yến Đình cho ý kiến, một bản hai đồng, nếu như vẽ tốt, lần sau hợp tác có thể tăng giá nữa.
Khương Ngư và sinh viên mỹ thuật cũng không có ý kiến, Khương Ngư trực tiếp đưa cho một nửa tiền đặt cọc. Ngược lại là khiến người sinh viên kia nhìn sững sờ, chủ yếu là hiện tại Khương Ngư ăn mặc rất bình thường, người bình thường sẽ không tiêu số tiền này.
Nhưng tiền đưa tới cửa, không được đẩy ra ngoài, có ba đồng này là có thể ăn hai bữa thịt kho tàu ngon lành rồi.
Sau khi nói xong, Khương Ngư muốn rời đi, chuẩn bị bán nốt chỗ xà phòng còn lại, Thẩm Yến Đình trực tiếp gọi Khương Ngư lại.
Gia thế của Thẩm Yến Đình không tệ, từ nhỏ đến lớn đều là tiểu thiếu gia không có gì phiền não, anh ta nhìn Khương Ngư mặc quần áo bình thường, tới bán xà phòng, đã tự biên tự diễn ra một đống bi kịch, bởi vì đáng thương không có tiền đến trường, không thể không đi ra ngoài kiếm tiền phụ cấp đồ dùng sinh hoạt, nuôi sống em trai em gái.