Câu nói này, khiến cho Tống Thanh Ý hoàn toàn mở to hai mắt nhìn.
“Thì ra là thế, Lục Tu Vũ, anh thật giỏi tính toán, như này, anh không phải là một chân đạp hai thuyền à, anh vẫn là Lục Tu Vũ sáng như trăng kia, kẻ buồn cười chỉ có mình tôi.”
Những chuyện này dĩ nhiên không giấu được Khương Ngư, nhưng sau khi Tống Thanh Ý khóc một trận xong, thì nói với người khác không sao.
Thấy Khương Ngư có chút bận tâm.
“Mẹ, mẹ yên tâm đi, con khóc không phải thất tình thương tâm, mà chính là cảm thấy mình mắt mù, lại thích một người như vậy, thiệt thòi con còn nghĩ cách, để cậu ta cùng ra nước ngoài với con, hiện tại con chỉ cảm thấy may mắn, đi cùng với cậu ta, ở lâu hơn một giây, con cũng cảm thấy buồn nôn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây