“Em muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì không gặp, không cần thiết vì những người không liên quan mà phiền lòng, cũng không cần cân nhắc đến anh và bọn nhỏ, em là quan trọng nhất.”
Sau khi Hoắc Diên Xuyên biết mục đích Tống Phương tới, đã nói với Khương Ngư như vậy.
“Vậy sao, như vậy cô anh sẽ không cảm thấy không vui chứ?”
Khương Ngư cười nói với Hoắc Diên Xuyên.
Hoắc Diên Xuyên đi đến trước mặt Khương Ngư, có sự cưng chiều, lại có chút bất đắc dĩ nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây