Tô Nhu nghe thấy Tống Danh Thành nói như vậy, tức giận lườm ông ấy một cái.
“Trong lòng anh, em chỉ là một người như vậy à, để cho con gái của mình chịu uỷ khuất rồi đi thương con người khác?”
Tống Danh Thành thấy Tô Nhu tức giận, lập tức đưa tay ôm lấy người.
“Làm sao lại thế chứ, dĩ nhiên là bởi vì em dịu dàng thiện lương, cho nên anh cho rằng em sẽ muốn tự quyết, giữ lại cả hai đứa con gái.”
“Trước đó em đã nghĩ tới, em vẫn cảm thấy con bé Nghiên Tuyết này coi như không tệ. Cho dù sau này tìm được con gái ruột của mình trở về, nó cũng có thể tiếp tục ở lại nhà họ Tống. Nhưng trải qua mấy chuyện lần này, em phát hiện em cũng không hiểu rõ đứa con gái này, hôm nay anh không thấy chứ, nó vậy mà khinh bỉ, châm chọc con gái chúng ta chưa từng uống cà phê, là đồ nhà quê không có kiến thức. May mà con gái của chúng ta rộng lượng, không chấp nhặt với nó. Nhưng càng như vậy, em càng không thể để cho con gái của chúng ta bị tủi thân được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây