“Không sai, may mà con gái bảo bối của chúng ta phúc lớn mạng lớn, được cha mẹ nuôi của con nuôi dưỡng.”
Nghe thấy Tô Nhu nói như vậy, Khương Ngư cảm thấy có sự kỳ lạ, nhịn không được hỏi một câu.
“Nếu như con là bị trộm đi mất, vậy vì sao mọi người không cảm thấy, là cha mẹ nuôi của con trộm con đi.
Nói không chừng, cuộc sống đau khổ của con nhiều năm như vậy, cũng là do bọn họ tạo thành.”
Khương Ngư đương nhiên biết không phải vậy, dù là không có quá nhiều ký ức liên quan đến cha mẹ nuôi, Khương Ngư cũng biết, cha mẹ nuôi của cô là người rất tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây