Tống Nghiên Tuyết tuy có chút thất vọng nhưng trước mặt Tống Phương, cô ta vẫn cố biểu hiện thật tốt.
“Anh Diên Xuyên xuất sắc như vậy, còn trẻ mà đã là bộ trưởng rồi, nhất định anh ấy phải bận rộn rất nhiều việc.”
“Đứa trẻ ngoan, vẫn là cháu tri kỷ. Bên người Diên Xuyên đang thiếu một người biết nóng biết lạnh thế này.”
Tống Phương nói xong, vỗ nhẹ vào tay Tống Nghiên Tuyết.
Đến tối, Khương Ngư dỗ A Ly đi ngủ xong, định ra đóng cửa sân, nhưng vừa bước tới cửa đã nhìn thấy một bóng người đứng dưới đèn đường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây