Tân Dã nhìn không chút biểu cảm, nhưng kỳ thực cậu ta vẫn luôn chú ý tới nét mặt của Khương Ngư, nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Khương Ngư.
Không biết vì sao, Tân Dã từng rất hận sức lực của mình, nhưng bây giờ lại cảm thấy có chút may mắn.
Trong tổ chức ngầm đó, cậu ta biết rằng một người nếu muốn sống sót thì người đó phải là người có giá trị, nếu không sẽ chỉ trở thành bia đỡ đạn hoặc “công cụ” để bọn người có tiền tìm niềm vui.
Tân Dã đặt cái ghế sô pha xuống, Khương Ngư sờ mũi, vẫn có chút choáng váng.
Chiếc ghế sô pha kia rất nặng, có lẽ nặng tới hai trăm cân, nhưng cậu ta chỉ dùng một tay cũng có thể nhấc lên được, ngay cả Hoắc Duyên Xuyên cũng không làm được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây