Khương Ngư ở bên cạnh, lạnh mặt nhìn Nhạc Hồng Linh ở đây trên nhảy dưới tránh. Người phụ nữ này, vì để tiếp cận Hoắc Diên Xuyên, tiếp xúc gần với Hoắc Diên Xuyên, thật sự là dùng bất cứ thủ đoạn nào, quả thực là mụn cóc ở trên mu bàn chân — không cắn người mà ăn sâu vào người.
Nhạc Hồng Linh được Hoắc Diên Xuyên giúp đỡ, ngửi thấy mùi thơm mát trên quần áo của Hoắc Diên Xuyên, cô ta nhớ tới những người đàn ông xấu xí trong trại huấn luyện kia, mùi mồ hôi mùi chân thối thì lại càng không muốn buông Hoắc Diên Xuyên ra.
Hoắc Diên Xuyên vào lúc Nhạc Hồng Linh không nhìn thấy, cau mày thật chặt, anh có bệnh thích sạch sẽ, căn bản không thể chịu đựng được người khác dựa vào mình thật sát, chớ nói chi là có tiếp xúc thân mật. Nhưng Khương Ngư là ngoại lệ, Khương Ngư cũng không xịt nước hoa, nhưng trên người cũng đã tự mang theo một mùi hương dễ ngửi như có như không, ở bên cạnh Khương Ngư, anh rất an tâm, cho dù là giấc ngủ không tốt, ở chung với Khương Ngư, cũng có thể ngủ ngon giấc.
Bình thường huấn luyện, làm nhiệm vụ không quan trọng, Hoắc Diên Xuyên ở trong lòng nói với chính mình, đây chỉ là một nhiệm vụ, Nhạc Hồng Linh là một kẻ đáng giận, nhưng là phần tử tội phạm quan trọng.
Chuyện mà hiện tại anh phải làm chính là lợi dụng tình cảm của Nhạc Hồng Linh đối với anh. Chỉ là vì một người phụ nữ như vậy, khiến Khương Ngư chịu ủy khuất, loại cảm giác này thật sự là quá oan uổng rồi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây