Đừng nói chứ báo chí thời này cũng khá thú vị, Khương Ngư chú ý tới tình hình cải cách ở phía Nam thật sự đúng là hừng hực khí thế, còn ở những nơi như Đông Bắc Tây Bắc thì không phát triển nhanh như vậy.
Ngoài ra còn có một số thông tin du lịch như các đoàn du lịch nước ngoài… cũng đến du lịch, trong lòng Khương Ngư có chút rục rịch.
Nhắc mới nhớ, cô chưa bao giờ đi chơi với Hoắc Diên Xuyên, nói chính xác thì cô rất ít khi làm gì chung với Hoắc Diên Xuyên. Kiếp trước mối quan hệ giữa hai người ở mức bình thường, Hoắc Diên Xuyên cũng bề bộn nhiều việc và đóng quân ở Tây Bắc quanh năm, cô thì sống với người nhà họ Hoắc ở Kinh Thị.
Đừng thấy cô ở Kinh Thị đã mấy năm nhưng cô chưa hề ghé thăm bất kỳ di tích lịch sử, địa điểm du lịch nào. Chỉ cần cô muốn ra ngoài, Tống Phương và Hoắc Tú Tú luôn có lý do để từ chối. Có một lần, đúng là một ngày lễ, khó khăn lắm cô mới được đi ra ngoài nhưng không ngờ rằng cô bị lạc đường, ví tiền cũng bị trộm mất.
Tuy việc duy nhất có thể làm là gọi điện cho người nhà họ Hoắc đến đón nhưng cô lại bị mắng hết lần này đến lần khác, Khương Ngư nhớ rõ lúc đó là mình muốn xin cho Hoắc Diên Xuyên một tấm bùa bình an. Về sau mặc dù tấm bùa bình an đó được đưa cho Hoắc Diên Xuyên nhưng Khương Ngư chưa bao giờ nhìn thấy trên người Hoắc Diên Xuyên có đeo tấm bùa bình an đó.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây