Dáng dấp Phùng Xuân Ny tương đối “cường tráng”, vừa nhìn là biết loại người làm việc nhanh nhẹn, trong khi chồng của cô ấy lại tương đối gầy, Khương Ngư nghe vậy liền bật cười.
“Chị Xuân Ny, chị hài hước thật đấy.”
“Chị nói thật mà. Kỳ thật lúc trước chị cũng thực sự chướng mắt ông chồng chị kìa, ốm yếu như gà con. Đàn ông như vậy thì em có trông cậy anh ta làm việc được không chứ? Chẳng qua anh ta cũng không chịu thua kém ai, có thể vào bộ đội, tuy nói là ngồi văn phòng của bộ đội, không so sánh được với đoàn trưởng Hoắc nhà em nhưng chung quy lại là vẫn có thể đi ra khỏi nông thôn, sau này bọn nhỏ cũng có thể đi học trong thành phố, như vậy là chị đã rất thỏa mãn rồi.”
Khương Ngư gật đầu, kỳ thật thì con người truy cầu điều gì? Không phải chính là muốn sống một cuộc sống tốt hơn sao? Giống như bản thân cô, cho dù sống lại một lần thì cô cũng muốn kiếm thêm tiền, chẳng phải cũng là để sống một cuộc sống tốt đẹp hơn à? Nói thật, cuộc sống của một người giàu có như thế nào thì cũng không thể tưởng tượng ra được.
“Đúng rồi, em bị như thế thì cũng phải cẩn thận, cố gắng ít đụng nước lạnh thôi. Em không giống với mấy người cẩu thả như chị, em nhỏ nhắn yếu ớt thế này thì càng phải chăm sóc cho tốt. Đúng rồi, em đã mua đai kinh nguyệt chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây