Khương Ngư sợ quá không dám cử động, nhưng lại cảm thấy có chút mất mặt, chỉ có thể vùi đầu vào hõm cổ Hoắc Diên Xuyên.
Hoắc Diên Xuyên lúc này mới mỉm cười.
“Ngoan.”
Sau khi Hoắc Diên Xuyên bế Khương Ngư vào nhà vệ sinh, lại bế trở về, sau đó còn bế người lên xe, còn chu đáo dùng quần áo của mình làm đệm ở trên thành ghế.
“Anh như thế này, người khác còn tưởng rằng tôi bị què chân nữa đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây