Cảm giác kỳ lạ đó lại đến. Nhìn cô em gái có ánh mắt kiên định trước mặt, rõ ràng cô em gái của anh vẫn chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi nhưng Triệu Dĩ Bình lại như thấy một người đã giãi nắng dầm sương, trải qua cả một đời rồi vậy.
"Ồ, anh trai, anh và em gái ăn đồ ăn, thế mà không gọi em." Đột nhiên Triệu Dĩ An đi vào: "May mà em gặp được!"
"Anh hai." Trình Dao quay đầu nhìn người vừa tới.
"Em gái, tặng em." Triệu Dĩ An đưa cho Trình Dao một hộp quà tinh xảo.
"Đây là cái gì?"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây