Đúng lúc này, một chiếc ô bất ngờ xuất hiện trên đầu cô, che đi những giọt mưa lạnh lẽo. Xuất hiện trước mắt Trình Dao là một bàn tay thon dài đang cầm cán ô, những ngón tay thon dài, rõ từng gân, đây là một bàn tay đẹp đến kinh ngạc, cổ tay đeo một chiếc đồng hồ bạc, thể hiện khí chất quý phái của người đàn ông.
Men theo bàn tay này nhìn lên, cô nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm, đôi môi mỏng của người đàn ông mím chặt, đôi mắt phượng sâu thẳm như một giếng cổ ngàn năm, gần như không thể nhìn thấu bất kỳ biểu cảm nào, tia chớp trên bầu trời vừa vặn chiếu sáng khuôn mặt anh ta, cũng chiếu sáng hình ảnh cô phản chiếu trong mắt anh. Lúc này, cả thế giới như chỉ còn lại hai người.
Quyền Cửu Ngôn không hỏi gì cả, chỉ khẽ mở môi mỏng, trầm giọng nói: "A Dao, tôi đưa em về."
Trình Dao không ngờ Quyền Cửu Ngôn lại đột nhiên xuất hiện, cô nhìn anh, khẽ gật đầu, sau đó đi theo anh. Xe nhà họ Quyền đỗ bên đường. Tài xế ngồi ở ghế lái. Qua kính chiếu hậu, có thể thấy rõ Quyền Cửu Ngôn chủ động mở cửa xe, sau đó hơi cúi người, rất ân cần dùng tay che trên nóc xe đề phòng đầu cô gái va vào.
Tài xế có chút sửng sốt. Anh ta làm việc cho nhà họ Quyền đã được vài năm, chưa từng thấy Quyền Cửu Ngôn ân cần quan tâm đến cô gái nào như vậy. Nói cho chính xác thì, bên cạnh Quyền Cửu Ngôn chưa từng có cô gái nào có thể dễ dàng lại gần. Cô gái này là ai? Vậy mà lại khiến Cửu gia của bọn họ phải cúi đầu! Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì ai dám tin? Hai người đều ngồi vào ghế sau. Quyền Cửu Ngôn nhàn nhạt lên tiếng: "Chú Lưu, đến số 138 đường Thành Bắc."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây