Lý Vệ Quốc kết hôn với vợ được một năm, đơn vị cung cấp chỗ ăn ở, tiền lương một nghìn tệ mỗi tháng đều đưa hết cho vợ, cộng thêm khoản tiết kiệm trước khi kết hôn là mấy vạn tệ, lúc kết hôn bố mẹ còn lấy ra hơn một vạn để giúp đỡ gia đình nhỏ của hai người, cuộc sống của hai người tuy không thể nói là đại phú đại quý, nhưng cũng được coi là gia đình khá giả.
Trịnh Tiểu Liên không chút nể tình chế nhạo: "Nếu họ có tầm nhìn xa trông rộng thì đã sớm trở thành triệu phú rồi, còn đợi đến tận bây giờ sao? Tôi nói cho anh biết này Lý Vệ Quốc, làm người phải biết mình biết ta, anh cả đời này chỉ là kẻ nghèo hèn, đừng có mơ tưởng hão huyền nữa! Hơn nữa, Lý Vệ Quốc, anh tưởng bạn học của anh ngốc lắm sao? Nếu họ thực sự kiếm được tiền, thì còn kéo anh đầu tư làm gì? Anh là cái thá gì chứ? Người ta là sinh viên đại học, còn anh chỉ là học sinh cấp ba thôi. Tôi thấy họ chẳng qua là hết tiền tiêu, nên mới lợi dụng sự ngu ngốc của anh để moi tiền đấy! Tôi cảnh cáo anh, sau này ít qua lại với những người như vậy đi!"
Đối mặt với sự chỉ trích gay gắt của vợ, Lý Vệ Quốc thở dài, không muốn nói thêm gì nữa. Nói chuyện không hợp thì thôi. Nếu tiếp tục nói nữa, anh ta sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân. Trịnh Tiểu Liên cầm chăn gối trên giường, ném hết về phía Lý Vệ Quốc: “Đêm nay anh cút ra phòng khách mà ngủ!"
Lý Vệ Quốc ôm đồ đạc đi ra phòng khách. Thấy chồng thực sự định đi, Trịnh Tiểu Liên lại nằm trên giường khóc lóc thảm thiết: “Trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này chứ! Hồi đó sao lại đi lấy phải một kẻ vô dụng như vậy chứ? Không có năng lực, lại chẳng có gia thế..."
Lý Vệ Quốc hơi cau mày, dừng bước, quay lại an ủi vợ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây