Bây giờ bà vẫn không thể để người khác nhìn ra điều gì. Ngay cả bà cụ Quyền cũng rất kích động, hai người nhìn nhau, đều hiểu được vẻ mặt trong mắt đối phương. bà cụ Quyền từ từ chải mái tóc dài của Trình Dao: “Tóc của A Dao thật đẹp, đen và bóng, giống như lụa vậy."
Trịnh Thư Nhân gật đầu: “Đúng vậy, thật đẹp."
Trịnh Thư Nhân có một học sinh đang làm việc tại khoa giám định của bệnh viện Bắc Kinh. Sáng ra cửa, bà đã gọi điện cho học sinh, hỏi thăm cần những gì để làm xét nghiệm ADN. Học sinh nói cần tóc có nang tóc, hoặc móng tay, máu, tăm bông trong miệng... Nếu trực tiếp nhổ tóc trên đầu Trình Dao thì chắc chắn cô sẽ phát hiện ra điều gì đó, đến lúc đó không giải thích được.
Ánh mắt Trịnh Thư Nhân dừng lại trên ngón tay của Trình Dao. Bàn tay cô rất đẹp. Xương ngón tay rõ ràng, thon dài, móng tay không quá dài, đầu móng có màu hồng nhạt khỏe mạnh, giống như một hàng vỏ sò nhỏ xinh đẹp, giống hệt như tiểu thư khuê các được nuông chiều từ nhỏ thời xưa. Nhưng bây giờ nếu đột nhiên đề nghị Trình Dao cắt móng tay thì có vẻ hơi đột ngột. Trong lúc nhất thời, Trịnh Thư Nhân gặp khó khăn. Bà nhìn Trình Dao, cười nói: "A Dao, cháu dẫn chúng ta vào nhà xem thử đi."
"Được." Trình Dao gật đầu, cùng Vương Vân dẫn Trịnh Thư Nhân đi vào trong nhà. Cấu trúc của ngôi nhà rất đơn giản. Tổng cộng có ba phòng ngủ, vì Trình Dao và bố mẹ chỉ cần hai phòng ngủ, nên một phòng ngủ nữa được cô cải tạo thành phòng đọc sách. Mặc dù cách bài trí của phòng đọc sách rất đơn giản, nhưng không mất đi sự tao nhã. Bàn làm việc được đặt ở bên cạnh cửa sổ, gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào, thổi tung tấm màn mỏng, trên bàn làm việc đặt một chồng sách lớp 12, cạnh đó còn đặt một bình hoa tươi. Là mẫu đơn đặc trưng của mùa này. Bình hoa màu trắng phối với mẫu đơn màu hồng, đặc biệt bắt mắt, Trịnh Thư Nhân không khỏi nói: "Chỉ có mẫu đơn mới thực sự là quốc sắc thiên hương, khi hoa nở khắp kinh thành. A Dao, cháu thật có mắt!"
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây