Trịnh Tiểu Liên hừ lạnh một tiếng: “Tôn trọng là mình cho mình, chứ không phải người khác cho! Lại nói, nó có gan khoác lác, không có can đảm để người khác chê cười?
Lý Vệ Quốc thở dài, dùng giọng điệu gần như khẩn cầu nói: “Tiểu Liên, dù sao A Dao cũng là cháu ngoại gái anh, em coi như cho anh mặt mũi được không? Ít nhất đừng cùng người ngoài cười nhạo con bé.
Thân là cậu nhưng không cách nào bảo vệ cháu ngoại gái mình, loại cảm thụ này thật không dễ chịu.
“Cho anh mặt mũi? Anh có mặt mũi sao? Vẻ trào phúng trên mặt Trịnh Tiểu Liên không che giấu chút nào: “Lý Vệ Quốc, anh cũng đừng quên, ngay cả công việc của anh cũng là tôi cho anh! Nếu không có tôi, anh đã sớm ăn không khí. Tôi thật là hối hận lúc đầu mắt mù mới gả cho anh!
Lý Vệ Quốc cắn môi thật chặt, ở đáy mắt cụp xuống tất cả đều là thần sắc khuất nhục, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây