Mã Thập Tam nhìn về phía Triệu Thăng. “Lão Triệu, nếu không có thuốc giảm đau, vậy ông đành chịu đi! Ai bảo ông nhanh tay, ngã một lần khôn hơn một chút, lần sau cũng không nên như vậy nữa.
Dù sao cái thứ đồ này cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe.
Triệu Dĩ Nghiên thấy cha mình khó chịu như vậy, cũng cảm thấy Trình Dao nhất định là cố ý. “Cô Trình, tuy rằng tôi không hiểu y thuật, nhưng tốt xấu cũng sinh ra trong một gia đình có truyền thống y khoa, biết thế gian này vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ cần có thuốc độc thì cũng sẽ có thuốc giải, cha ta chỉ là một chút choáng váng đầu óc, làm sao có thể không thuốc giảm đau? Tôi thấy chính là cô không muốn cho cha tôi thuốc!
Cũng không biết cha mẹ cô ta là người như thế nào, mới có thể dạy ra đứa con gái không hiểu lễ nghĩa như vậy, tâm như bọ cạp độc.
Trình Dao ngồi ở bên giường, mí mắt khẽ nâng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây