Lục Thiên Thiên lập tức không khóc nữa. Nàng căng con mắt, nhìn về phía trước.
“Ai, ai đó…”
Đây là một con đường đất nhỏ, ven đường có cỏ dại rậm rạp, dáng người của Lục Thiên Thiên lại quá thấp. Nàng nhìn không thấy người phía sau đám cỏ, chỉ ngửi thấy có mùi thơm. Nàng khóc thút thít: “Thật, thật thơm.”
Lục Lập Hành cũng nhịn không được nữa, lại nở nụ cười. Hắn cũng không đành lòng đùa nha đầu này nữa. Hắn trực tiếp đẩy bụi cỏ ra, bưng theo cái chậu thật to đứng ở trước mặt nàng:
“Lúc này còn không quên ăn.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây