Liễu Như Nhứ bỗng nhiên phá lên cười, ánh mắt của nàng gần như điên:
“Vậy tôi phải nhìn ông như thế nào đây? Cái lão bất tử này, đến cái tuổi này rồi mà còn không chết, ông có biết bởi vì ông mà…” Nói nói phân nửa, Liễu Như Nhứ không có tiếp tục nói hết. Nhưng từ trong ánh mắt của nàng có thể thấy được, nàng thật sự hận La Thịnh Hành.
Lục Lập Hành đưa bức tranh trong tay cho cảnh sát, sau đó đi tới và nhìn về phía nàng:
“Thì sẽ như thế nào? Không có La Thịnh Hành, sẽ có hậu quả gì?”
Lục Lập Hành nhìn thẳng Liễu Như Nhứ. Hắn biết, nửa câu sau kia mới là phần quan trọng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây