Có đôi khi Cố Vãn Thanh cảm thấy Lục Lập Hành giống như một đứa bé vậy, cứ thỉnh thoảng lại đi tìm cô, cứ như là chỉ cần rời mắt một chút là cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào vậy.
Nhưng Cố Vãn Thanh không rõ lắm. Từ khi cô tới Lục gia, cô chưa từng rời đi bao giờ, cô thật sự không hiểu cảm giác không an toàn này của Lục Lập Hành rốt cuộc là đến từ đâu.
Cũng giống như bây giờ vậy, cô ôm hắn, hắn vẫn còn cố dùng sức ghì chặt lấy cô, nhưng dường như chỉ là vô thức.
Hành động này khiến Cố Vãn Thanh cảm thấy đau lòng.
Cô nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lục Lập Hành, không ngừng an ủi: “Ở đây, ở đây, em ở đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây