Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 3: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Tô Diệc tò mò trước kia khi Merril sinh con, kỳ thật có sinh một quả trứng. Nhưng mà bởi vì khi sinh con vừa vặn mùa mưa tới, không đủ thức ăn cùng than củi. Rắn con sinh ra luôn sợ cái lạnh, vì vậy chỉ còn có một con là kiên cường sống tiếp. Đối với chuyện này, Vasternorr vẫn luôn canh cánh trong lòng, hắn tổng cảm thấy nếu Merril có thể quan tâm hơn, có lẽ đứa nhỏ sẽ không phải chết đi. Tô Diệc cũng cảm thấy lúc trước Merril cũng không có thật tâm chiếu cố đứa nhỏ của mình.

Nói thật đứa bé kia hiện giờ cũng chỉ mới hai tuổi, các thú nhân ba tuổi là có thể hóa thành hình người, Tô Diệc tạm thời không còn nghĩ tới việc bỏ cái đùi Vasternorr này đi. Bởi vì có ký ức của Merril cho nên anh biết, bây giờ mà bỏ đi quả thật là chán sống. Hiện giờ anh có thể một lần nữa sống lại, đây đã là trời ban ân rồi. Anh tuyệt đối phải trân trọng cái mạng nhỏ này, đến nỗi mà những lỗi lầm mà Merril trước đó đã phạm phải, Tô Diệc coi như làm cái giá để trọng sinh ở thế giới này.

Đợi một lát, Tô Diệc rốt cuộc cũng từ trên người Vasternorr thấy một cái đầu nho nhỏ, một cái đầu từ trong đống tóc dài trắng của Vasternorr cẩn thận bò ra. Tiểu gia hỏa này chỉ lớn bằng cánh tay trẻ con, quấn vòng ở trên cổ Vasternorr, với đống tóc tán loạn kia thì hoàn toàn không nhìn thấy được cái thân hình nhỏ bé ấy.

Kỳ thật tiểu tử này trong đám rắn bình thường thì không tính là nhỏ, nhưng nếu so sánh với hình thú của Vasternorr trong trí nhớ thì tiểu tử này nhỏ thật.

Tô Diệc nhớ rõ Vasternorr gọi đứa bé này là Eli.

Khi nhìn thấy cái đầu nhỏ của Eli, Tô Diệc vô cùng cẩn thận đưa tay về phía tiểu Eli. Trong ký ức của Eli, cũng giống bao đứa trẻ khác đều vô cùng mong chờ có thể thân cận mẫu phụ. Tuy rằng Merril đã từng chán ghét, hay ném Eli xuống đất nhiều lần. Nhưng chỉ cần Merril hướng tay về phía Eli, thì đứa nhỏ vẫn theo bản năng mà tới gần.

Eli trộm nhìn thoáng qua A Cha còn đang xử lý con mồi, thấy Vasternorr vẫn không có động tĩnh, vì thế liền đánh bạo thăm dò dán lên ngón tay Tô Diệc. Từ nhỏ Tô Diệc đã sống gần sông suối, rất thích các con vật nhỏ bé, tuy rằng không có hảo cảm đối với loài rắn nhưng cũng không có cảm xúc chán ghét. Cho nên anh cũng không sợ hãi loài rắn, hơn nữa khi nhìn thấy trên thân tiểu Eli là một màu trắng như tuyết, đột nhiên bị đám vảy đó hấp dẫn.

Vasternorr dùng khóe mắt liếc giống cái một cái, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác. Nhưng lại cảm giác được cảm xúc vui sướng của Eli, nên cũng không lên tiếng ngăn cản, vì thế cúi đầu tiếp tục làm bộ không biết.

Chỉ là một lần nữa hắn ngẩng đầu lên, liền phát hiện vốn dĩ một người một rắn còn đang rụt rè tiếp xúc, nháy mắt Eli đã theo cánh tay của giống cái bò lên người nọ.

Khóe miệng Vasternorr nhịn không được run rẩy một chút, nghĩ đến hôm nay khi đang săn ở bên ngoài, tiểu Eli còn nói với hắn là nó rất sợ mẫu phụ. Thế mà quanh đi quẩn lại, liền quên mất chính lời mình nói rồi?

Tô Diệc vừa chạm vào đứa nhỏ liền đi đến bên giường đá, chọn phần da thú mềm mại nhất, cẩn thận đem Eli đặt ở bên trên. Sau đó nằm sấp xuống, sờ tới sờ lui đứa nhỏ.

Eli giãn dài thân mình ra, thoải mái nằm thẳng thở dài. Bé một bên giãn ra, một bên ở trong lòng cảm khái vẫn là tay của mẫu phụ mềm mại hơn, nộn nộn thật thoải mái. Đâu giống tay của A Cha, thô ráp y như vỏ cây vậy.

Tô Diệc thấy Eli đang lo lắng ngượng ngùng, tùy ý anh xoa nắn, cũng không bò lên người anh quấn lấy như quấn Vasternorr. Đoán chừng là khi còn nhỏ, bé bị Merril ghét bỏ đã tạo thành bóng ma tâm lý, mới khiến cho bé mới chưa được hai tuổi nhưng vô cùng ngoan ngoãn. Tô Diệc nhìn đôi mắt nhút nhát màu kim lại ướt át, trong lòng nhịn không được mà tan chảy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)