Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn

Chương 2: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Điều Tô Diệc tức giận chính là Merril trừ bỏ nhân phẩm có vấn đề, thì còn là một giống cái tâm địa độc ác. Có lần Merril cho rằng, là do Vasternorr bị Thần Thú nguyền rủa nên mới dẫn tới việc thân thể hắn ta mãi không tốt lên được. Cho nên thường xuyên châm chọc mỉa mai Vasternorr cùng đứa nhỏ. Còn nhiều lần nhân lúc Vasternorr không có ở nhà, liền đánh đứa nhỏ thậm tệ.

Tô Diệc phí mất một ngày trời suy nghĩ xem bản thân bây giờ nên làm cái gì?

Tô Diệc là vua của bọn trẻ, 28 tuổi rồi vẫn còn thích cùng các bạn nhỏ chơi tới chơi lui. Đối với việc đột nhiên có một đứa con, cũng không hẳn là khó tiếp thu như trong tưởng tượng. Đối với cái thân thể này đang bị bệnh, anh theo bản năng xem nhẹ nó. Anh tùy ý xuống đất đi lại một phen, nghĩ thầm cái thân thể này thật rách nát, chỉ sợ anh sẽ tốn không ít thời gian để dưỡng lại cái thân thể này cho khỏe.

Vừa mới đi được vài bước, đột nhiên anh cảm nhận được một trận đau đến xuyên tim ở phía cổ tay.

Tô Diệc cúi đầu nhìn, liền phát hiện trên cổ tay có một cái ấn ký màu đỏ thẫm như vết bỏng. Tô Diệc ngây người nửa ngày, anh biết cái hình này, tay theo bản năng đưa lên sờ ở phần cổ. Mới nhớ tới đây không còn là thân thể của mình nữa. Nhưng khối ngọc bội đi theo anh ba mươi năm cũng ở đây, chính là cái ấn ký kia. Đây rõ ràng là hình dạng của khối ngọc, giống nhau y như đúc. Khi còn nhỏ, bà nội anh có nói qua ngọc luôn có linh tính, tùy vào thời điểm mấu chốt mà nó sẽ cứu mình một mạng.

Chẳng lẽ chính cái ngọc bội kia đã cứu mạng anh?

Tô Diệc còn đang thất thần, đột nhiên nghe được tiếng động từ bên ngoài truyền đến. Tiếp đến là một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở trước cửa sơn động. Sơn động bị cục đá chặn một nửa, không phải sợ Merril trốn đi, mà là vì chỉ có một mình Merril ở nhà nên mới cần lấp cửa động.

Tô Diệc vội nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân cao lớn, tuy rằng trong trí nhớ cũng có diện mạo của Vasternorr, nhưng ký ức vẫn là ký ức, sao có thể bằng chính mắt mình nhìn được. Vasternorr đi vào trong động, bỏ con mồi trên tay xuống đất, cũng không thèm liếc Tô Diệc một cái liền bắt đầu xử lí con mồi.

Tô Diệc nhớ rõ hình thú của Vasternorr là rắn, một con rắn lớn với bộ vảy trắng như tuyết. Bởi vì Vasternorr sinh ra với một đôi mắt có màu sắc bất thường, nên mới bị bộ lạc đuổi đi. Hắn có một con mắt của thú, màu kim có hoa văn, một con mắt khác thì cùng màu trắng với màu tóc, vô cùng trong suốt lóng lánh không có một tia tạp chất nào.

Chính vì có một đôi mắt như vậy, cảm giác mang lại là một thú nhân vô cùng thiện chiến anh dũng, cuối cùng lại bị nói là thú nhân bất thường. Nói cái gì mà đây là Thần Thú nguyền rủa, sẽ mang điểm rủi tới người thân và bộ lạc.

Tô Diệc cảm thấy vô cùng buồn cười, cho nên mới nói không có văn hóa thật đáng sợ, nói trắng ra những người ở đây đều không có đầu óc. Một mình thú nhân ở bên ngoài cũng khó mà sinh tồn được, huống chi còn đặc biệt dìu già dắt trẻ, thì càng khó có thể sống được. Bởi vì ở đại lục này, mùa đông là luôn là mùa có thú triều tập kích. Thú triều này chỉ có những con dã thú, bởi vì trải qua màu đông rét lạnh đầy tuyết, những con thú này luôn trong tình trạng đói bụng, vì sinh tồn chúng nó liền đi công kích những bộ lạc xung quanh.

Nhưng mà Vasternorr lại mang theo một nhà, ở bên ngoài sinh sống được ba năm. Đây là điều mà rất nhiều thú nhân khác không thể làm được. Có thể thấy được Vasternorr cường đại đáng sợ bao nhiêu, cũng vì Vasternorr cường đại, nên Merril vẫn không thể bỏ chỗ dựa này mà rời đi.

Tô Diệc thấy Vasternorr xử lí con mồi một cách lưu loát, nếu anh không nhìn lầm, đây hẳn là một con trường mao non. Trường mao có hình dáng không khác với con voi mấy, toàn thân phủ một lớp lông xù, cái mũi cũng đặc biệt lớn.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)