Thấy thị vệ này biết điều như vậy, Lục Cửu vội vàng sờ sờ túi tiền trước ngực, chuẩn bị thương lượng với hắn mua lại con gấu này.
Ai ngờ Lục Cận Xung lại lắc đầu nói, “Không cần, chúng ta chỉ là đến xem ngươi, nếu thương thế của ngươi đã không đáng ngại, chúng ta đi trước đây.”
Lục Cận Xung hỏi xong thân phận của đối phương, cũng không quay đầu lại liền rời đi, Lục Cửu khóc không ra nước mắt, chỉ có thể đi theo thiếu gia nhà mình.
Trần Sinh không nghĩ tới hai người sẽ dứt khoát như vậy, trên mặt có chút kinh ngạc, nhìn con gấu trên mặt đất, lại là một trận kích động khó nén.
Tuy rằng vừa rồi hắn nói muốn chia đều con gấu này, nhưng đó cũng là tình huống bất đắc dĩ, ai bảo đối phương vừa mới cứu hắn một mạng chứ, nhưng nếu người nọ không cần, con gấu này hiện tại chính là của hắn, nghĩ lại đều cảm thấy như đang nằm mơ vậy.
Trần Sinh nghỉ ngơi tại chỗ một lát, sức lực cũng hồi phục không sai biệt lắm, hắn bắt đầu tự hỏi làm thế nào khiêng con gấu nâu này trở về. Liền đi lấy dây thừng ở cách đây không xa, trói con gấu này lại, chuẩn bị cõng về doanh địa.
“Thiếu gia, sao ngài lại không cần con gấu kia.” Lục Cửu từ xa nhìn con gấu nâu to lớn, nhịn không được lại lộ ra vẻ mặt đau khổ.
Kỳ thật con gấu này bọn họ chỉ cần cho nhiều ngân lượng một chút, hẳn là có thể mua được, có nó, thu săn năm nay, phủ tướng quân nhất định sẽ chiến thắng, nghĩ thôi cũng đã thấy vui vẻ.
“Ngươi cảm thấy thiếu gia ngươi cần con gấu kia sao?” Lục Cận Xung buồn cười nói.
Không ngờ Lục Cửu lại nghiêm túc gật đầu, “Hiện tại cái gì thiếu gia cũng thiếu, mấy ngày nay chúng ta đều là hai tay trống trơn.”
Lục Cận Xung: “……”
Gã sai vặt đáng chết này, cũng không biết là ai dưỡng ra nữa.
Đời trước, thu săn lúc này, hắn xâm nhập núi sâu, suýt nữa đã chết bởi bầy sói, cuối cùng là dùng tánh mạng của hai hộ vệ mới đổi lấy một con Lang Vương trở về, nhưng cũng không chiếm được nửa câu khen thưởng.
Lần này Lục Cận Xung cũng không tính toán vì trò chơi này mà liều mạng.
Trần Sinh một mình ở nơi đó thở hổn hển bận việc, không hề hay biết có người muốn đoạt chiến lợi phẩm của mình.
“Thủ Lĩnh ngài xem, kia có phải là con gấu khổng lồ mà ngài nói không.”
Sau khi Triệu Chung Hạ đi rồi, càng nghĩ càng không cam lòng, một con gấu lớn như vậy, nếu có thể mang về, đây nhất định là một cơ hội để hắn thăng chức.
Vừa lúc ra khỏi Chương Lâm, hắn liền gặp được mấy tên thuộc hạ, vì thế liền quyết định mang theo người lén trở về xem xét tình hình.
Triệu Chung Hạ cũng không cảm thấy tên thị vệ vừa rồi có thể sống sót, nhưng cũng ôm một chút tâm lý may mắn, nói không chừng sau khi đánh nhau với tên thị vệ kia, con gấu nâu cũng bị thương thì sao.
Chỉ là hắn không ngờ tới, con gấu nâu kia vậy mà đã chết, trên mặt Triệu Chung Hạ hiện lên kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến thành kinh hỉ.
Trần Sinh đang muốn cõng con gấu lên, trước mặt đột nhiên đi tới mấy người, một người trong đó còn rất quen mắt, hình như là người vừa rồi bị gấu nâu đuổi theo.
“Huynh đệ, con gấu này cũng không nhẹ, hay là để chúng ta giúp ngươi khiêng xuống núi đi, thế nào?” Một tên thuộc hạ của Triệu Chung Hạ lên tiếng.
“Không cần đâu, một mình ta cũng có thể khiêng được.” Trần Sinh nhíu mày, không chịu giao ra con mồi.
“Mọi người đều là đồng liêu, khách sáo cái gì, cứ để chúng ta giúp ngươi khiêng đi.”
Đối phương người nhiều, đã đi tới đẩy Trần Sinh sang một bên, ba bốn người hợp lực khiêng con gấu lên.
“Các người đang làm gì vậy? Con gấu này là ta giết.” Trần Sinh đen mặt nói.
Tuy rằng cấp bậc của mấy cái thị vệ trước mặt đều cao hơn hắn, một người trong đó còn là thiên hộ, nhưng Trần Sinh lại không muốn nhịn xuống như vậy.
Rốt cuộc con gấu này là hắn liều mạng mới giết được, nếu không có hai người kia, hiện tại chỉ sợ hắn đã chết ở chỗ này rồi.
“Nghe cho kỹ đây, con gấu này là chúng ta tìm được, ngươi bất quá chỉ là giữa đường chạy ra tới, không muốn chết liền câm miệng cho ta.”
“Trở về nếu dám nói bậy, công việc thị vệ cũng đừng nghĩ làm nữa.” Trước khi Triệu Chung Hạ rời đi, lại âm trầm cảnh cáo Trần Sinh.
Trần Sinh oán hận nhìn đám người rời đi, vẻ mặt không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
“Thủ lĩnh, cứ như vậy mà thả hắn đi sao, không sợ có phiền toái sao?” Mấy thị vệ nâng gấu xuống núi, có chút không yên tâm hỏi Triệu Chung Hạ.
“Chỉ là một tên hoả đầu quân mà thôi, hai ngày này an bài cho hắn nhiều việc một chút, khiến hắn không thể phân thân là được.” Triệu Chung Hạ không để bụng nói.