Trọng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 26: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy động tĩnh, một đám gia đinh, hộ vệ chạy tới, liền nhìn thấy hai nam nhân che mặt, đang cầm gậy giống như đánh rắn phải đánh đầu, mạnh mẽ đánh chủ tử nhà bọn họ, lập tức xông lên ngăn lại, “Người nào, đứng lại.”

Thấy có người tới, hai người che mặt kia còn chưa hết giận, lại hung hăng đá thêm mấy đá, cho đến khi đám gia đinh tới gần, mới nhanh như chớp mà chạy trốn không thấy bóng dáng.

Hai người kia khinh công lợi hại, những hộ vệ bình thường của Nghiêm gia căn bản là đuổi theo không kịp, chỉ có thể trước tiên trở về xem xét, liền nhìn thấy một đám công tử thiếu gia ngày thường bộ dáng phong lưu tiêu sái, lúc này trên mặt, trên mũi đều bầm dập, chật vật lại vừa buồn cười.

Bọn gia đinh trong lòng cảm thấy buồn cười lại không dám phát ra tiếng, chỉ cảm thấy tai vạ sắp đến, “Công tử, các ngươi không sao chứ.”

“Sao có thể không sao, đau chết ta.”

“Người đâu? Sao các ngươi không bắt hai tên hỗn đản kia về?”

Gia đinh cầm đầu có chút lo lắng sợ hãi nói: “Là tiểu nhân làm việc bất lực, hai người kia khinh công rất lợi hại, đã để bọn họ chạy thoát.”

Chạy? Ta nuôi các ngươi để làm gì không biết, một đám người như vậy, có hai người cũng không bắt được, các ngươi có thấy rõ là ai không?”

Nghe vậy, gia đinh càng là xấu hổ cúi đầu nói, “Hai người kia đều che mặt, tiểu nhân, tiểu nhân không thấy rõ.”

“Đúng là một đám phế vật.”

Những người khác đều đang tức giận mắng chửi, chỉ có Nghiêm Vũ Thành vẫn còn quỳ rạp trên mặt đất vô pháp nhúc nhích, cái trán mồ hôi lạnh tràn ra, sắc mặt cũng biến thành xanh tím, “Còn không mau lại đây, đỡ ta.”

Hắn cảm giác dưới thân của mình vô cùng đau đớn, nhất định là lúc nãy bị đá trúng rồi, hai cái vương bát đản (1) kia rõ ràng là cố ý, hiện tại Nghiêm Vũ Thành vừa đau vừa hận, cả khuôn mặt đều trở nên vặn vẹo.

Mấy tên gia đinh lúc này mới phát hiện trạng thái khác thường của Nghiêm Vũ Thành, khẩn trương vây quanh, “Thiếu, thiếu gia, ngài bị thương chỗ nào, đừng dọa chúng ta.”

Nghiêm Vũ Thành chính là mệnh căn tử của lão gia nhà bọn họ, nếu thiếu gia xảy ra chuyện, bọn họ trở về chắc chắn sẽ bị phạt.

Nhìn ra tình huống của Nghiêm Vũ Thành không tốt, ngay cả mấy tên công tử còn lại cũng sốt ruột, tàn nhẫn dùng chân đá mấy tên hạ nhân vô dụng nói. “Các người còn đứng đây làm gì, nhanh mang Nghiêm thiếu trở về, tìm thái y nhìn một chút.”

Lúc này mọi người cũng đều phản ứng lại, ba chân bốn cẳng nâng Nghiêm Vũ Thành xuống núi.

“Chờ trở về, ta lại tính sổ với các ngươi.” Nghiêm Vũ Thành đau muốn điên rồi, dọc theo đường đi la hét không ngừng.

Lục Cửu trốn ở phía sau quan sát, cho đến khi đám người kia hoàn toàn rời đi, mới kéo xuống khăn trùm đầu, trái tim lại nhịn không được đập “Thình thịch”.

“Thiếu gia, bọn họ đi rồi.”

Chuyện này cũng quá kích thích rồi, thiếu gia nhà hắn đường đường là thiếu tướng quân, vậy mà lại làm ra hành động trùm bao tải đánh người, chỉ cần bao tải không phải tròng lên người mình là được.

Đón nhận ánh mắt quái dị của Lục Cửu, vẻ mặt Lục Cận Xung bình tĩnh đem gậy trong tay ném xuống đất, vỗ vỗ tro bụi không hề tồn tại trên tay. Loại cách làm này tuy rằng ấu trĩ, nhưng lão tử vui nha.

Thấy thiếu gia làm bộ dáng ngạo kiều xoay người rời đi, Lục Cửu cảm thấy dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại hành động vừa rồi, thiếu gia như vậy rốt cuộc cũng xuất hiện một tia hơi thở của thiếu niên, không giống mấy ngày trước đây, cả người đều tản ra hơi thở nguy hiểm.

Trước khi mặt trời lặn, lúc hai người trở lại doanh trại, phát hiện thủ vệ ngay cửa đang tiến hành tra hỏi những người ở bên ngoài trở về.

“Hôm nay các ngươi có từng đi qua phía bắc Chương Lâm không? Có nhìn thấy hai nam tử mặc y phục màu đen khả nghi không.”

“Chúng ta hôm nay không có đi phía bắc, nhưng người mặc y phục màu đen lại nhìn thấy rất nhiều.”

Người bị ngăn lại, vẻ mặt ngạc nhiên trả lời, hôm nay ra ngoài săn thú phần lớn mọi người đều mặc y phục có nhan sắc tối màu, y phục màu đen tự nhiên là nhìn thấy rất nhiều, đến nỗi khả nghi, Hoàng Thượng ở chỗ này săn thú, núi Thái Hành đã sớm bị trọng binh canh gác, người nào có thể trà trộn vào đây.

“Thiếu gia.” Lục Cửu phát hiện bên cạnh thị vệ còn đứng một tên gia đinh của Nghiêm gia, không khó đoán được người bọn họ muốn tìm người là ai.

Tuy rằng hắn và thiếu gia đều che mặt, nhưng ai biết được những gia đinh kia có thể hay không từ thân hình liền nhận ra bọn họ.

“Không cần hoảng sợ.” Lục Cận Xung nhảy xuống lưng ngựa đi vào, cho dù có hoài nghi, chỉ cần không có chứng cứ cũng không có cách nào làm gì được hắn.

Nhưng vào lúc này, lại có một đội nhân mã từ phía sau đi lên, Lục Cận Xung nghe được có người gọi hắn, quay lại thấy là Tiêu Khải Hoằng đã trở về, không khỏi đối hắn lộ ra nụ cười chân thành nhất mấy ngày nay.

--------------------------------------------------

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)