Trọng Sinh Chi Độc Sủng Nam Thê

Chương 25: Vô đề

Chương Trước Chương Tiếp

Nhóm người kết bạn đi theo bên cạnh Nghiêm Vũ Thành, cũng cùng nhau cười nhạo, “Đúng vậy, cánh rừng này Nghiêm thiếu của chúng ta đều nhìn không sót thứ gì, các ngươi bắt được dã vật nào, nhớ phải trả lại cho chúng ta nha.”

“Các ngươi…… Con lợn rừng này, chúng ta đã đuổi theo hơn nửa ngày, trên người nó bị bắn trúng rất nhiều vết thương, đã sớm không có sức lực, mới làm các ngươi nhặt của hời .”

“Nếu ngươi đều nói là nhặt của hời, còn không mau cút đi.”

Một đám chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng đi theo Nghiêm Vũ Thành này đã quen thói hoành hành ngang ngược, bọn họ vừa mới dứt lời, gia đinh đi theo sau lưng đều cầm lấy vũ khí, tư thế như chuẩn bị muốn đánh người.

Lúc Lục Cận Xung đuổi theo đến nơi, nhìn đến hình ảnh chính là hai nhóm người này vì một con lợn rừng mà tranh chấp, liền cảm thấy không thú vị, nhưng sau khi Lục Cận Xung thấy rõ trong đó một người là Nghiêm Vũ Thành, sắc mặt lập tức âm trầm.

Bởi vì năm đó đứng ra thay Thụy Vương chịu tội, nhận tội hết mọi chuyện chính là người này, lúc sau Hoàng thượng phái giám quân đi Bắc Cương, vừa lúc cũng chính là phụ thân của Nghiêm Vũ Thành.

Lục Cửu đã lặng lẽ đi đến bên cạnh Lục Cận Xung, nhỏ giọng dò hỏi. “Thiếu gia, chúng ta muốn ra tới hỗ trợ không?”

Lục Cận Xung thấy trong đó có một nhóm người ăn mặc quần áo Ngự lâm quân, hắn hiện tại không hề có hảo cảm với Ngự lâm quân, đương nhiên không có khả năng đi ra giúp đỡ những người đó giải quyết phân xử. Thấy Lục Cửu dò hỏi, Lục Cận Xung chỉ cười cười không nói, nhanh chóng vỗ vỗ mông chạy lấy người.

Lục Cửu thấy thế chạy nhanh đuổi theo, “Thiếu gia không xen vào cũng tốt, chúng ta trước khi xuất phát phu nhân liền dặn dò không được gây chuyện.”

“Ngươi thấy ta giống loại người thích lo chuyện bao đồng sao?” Lục Cận Xung ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại.

Lục Cửu lại không chút do dự gật đầu, “Giống.”

Tục ngữ nói thà rằng đắc tội quân tử, cũng đừng đắc tội tiểu nhân, họ Nghiêm kia vừa thấy chính là tiểu nhân.

“Nhưng mấy tên thiếu gia trong kinh thành kia xác thật cũng không phải thứ gì tốt, đặc biệt là họ Nghiêm, hôm qua giọng điệu hắn nói chuyện với thiếu phu nhân, rõ ràng là đùa giỡn.” Lục Cửu vừa đi vừa ghét bỏ nói.

Lục Cận Xung nghe vậy, đột nhiên dừng lại bước chân nói, “ Hắn đùa giỡn Tề Nguyệt?”

-----------------------------------------------------------

Thứ mà Nghiêm Vũ Thành muốn, mấy thị vệ tự nhiên là đoạt không lại, lúc sau, một đám người khiêng chiến lợi phẩm, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tiếp tục ở trong rừng săn thú.

Không bao lâu, đám người mang đến gia đinh lại tiếp tục truy đuổi con mồi, mấy công tử ca thì tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, thương lượng nên ăn con lợn rừng này thế nào.

“Đáng tiếc, hôm nay ra ngoài đã quên đem rượu, chúng ta ở chỗ này uống rượu vui chơi, cũng là một loại thú vị.”

Không biết là người nào nói một câu như vậy, lặp tức có người lộ ra vẻ mặt phong lưu nói tiếp, “Chỉ có mấy người chúng ta uống rượu mua vui có gì mà thú vị, nếu như có mấy mỹ nhân làm bạn, đó mới gọi là thống khoái.”

Ra ngoài săn thú tất cả đều là nam nhân, biết đi đâu mà tìm mỹ nhân, vẫn là chờ trở về kinh thành, ta lại mang các ngươi đi Túy Mộng Lâu chơi thôi.”

Nghiêm Vũ Thành khép lại quạt xếp, vẻ mặt không tán đồng lắc lắc, “Tư vị của nam tử cũng không kém, giống như Tề đại công tử như vậy, diện mạo dáng người cũng không kém cô nương Túy Mộng Lâu bao nhiêu.”

“Nghiêm thiếu nói cũng đúng, loại nam nhân như hắn, trời sinh liền thích hợp ở dưới thân nam nhân thừa hoan.”

Đám người nói chuyện tùy ý phóng đãng, càng thêm không có điểm dừng, mấy người đó cũng là ở ngay lúc này, trong nháy mắt vui quá hoá buồn. Chỉ thấy trước mắt ánh sáng chợt lóe, trên đỉnh đầu thình lình xuất hiện một tấm lưới dùng để đi săn, bọn họ còn chưa kịp thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, trên đầu, trên vai, phía sau lưng liên tiếp truyền đến đau đớn.

“Ai dám to gan như vậy, biết chúng ta là ai sao? Còn không mau ngừng tay.”

“Các ngươi là người phương nào, dám đánh lão tử, ta nhất định sẽ bắt các ngươi lãnh hậu quả.”

Mấy người này lúc mới đầu, còn có sức lực la hét mắng chửi, lúc sau cũng chỉ còn lại có tiếng kêu thảm thiết cùng năn nỉ xin tha.

Từng cây gậy dừng ở trên người, xương cốt đau nhức đều chịu không nổi, bốn năm đại thiếu gia tay trói gà không chặt, bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, ngay cả hình tượng đều không rảnh lo, lúc này hận không thể cho người ta quỳ xuống xin tha.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)