Trở lại doanh trại sắc trời đã hoàn toàn tối đen, Trân quý phi dẫn người tiến đến nghênh đón, Hoàng Hậu nương nương giống như để ý đến thân phận, cũng không có ra đón.
Trân quý phi tuy có chút tuổi tác, nhưng khí chất vẫn lịch sự tao nhã như ngày nào, hơn nữa các loại mỹ phẩm dưỡng nhan phủ lên, sắc mặt so nhiều vị cô nương trẻ tuổi còn trắng nõn hồng nhuận, còn có cặp mắt nhu tình như nước kia, khó trách vẫn luôn được Thánh thượng yêu thích, ân sủng không hề suy giảm.
Khánh Khang Đế thấy nàng, thần sắc trên mặt rõ ràng hiện lên ôn nhu, cũng quyết định đi Trân quý phi lều trại nghỉ ngơi, những người khác cũng từng người rời đi.
Lục Cận Xung cũng trở về lều trại của mình, nhìn thấy Lục Cửu hoàn thành nhiệm vụ trở về, chỉ là dò hỏi vài câu tượng trưng, liền không nói thêm gì nữa.
“Thiếu gia, ngài đối Tề đại công tử rốt cuộc là có tình cảm hay là không có vậy, ít nhất ngài cũng nên cho tiểu nhân một câu trả lời chính xác đi.” Lục Cửu nhịn không được nói thầm.
Nếu nói là không có tình cảm, vậy thì tại sao hai ngày trước, thiếu gia còn tự mình đi tìm tú nương thêu công để yêu cầu gấp gáp chế tạo áo choàng, nhưng nếu là có tình cảm, vậy thì mỗi khi nhắc đến Tề đại công tử, gương mặt Diêm Vương của thiếu gia cũng không thấy có gì thay đổi.
“Ngày mai còn muốn vào núi săn thú, ngươi đừng có hỏi nhiều, đi ngủ đi.” Lục Cận Xung cũng không đáp lại, đi đến giường gỗ bên trong lều trại liền nằm xuống, nhắm mắt đi vào giấc ngủ.
Cả một ngày ở bên cạnh Hoàng Thượng và mấy vị hoàng tử chu toàn, thật sự còn mệt mỏi hơn là đánh nhau với Hung nô nữa, hiện giờ một cái đầu ngón tay hắn cũng không muốn động, lại càng không muốn nói chuyện.
Lục Cửu bất quá chỉ là một gã sai vặt, chủ tử không muốn nói, cho dù trong lòng hắn tò mò cũng không thể dựng người dậy ép hỏi, cuối cùng cũng chỉ có thể trải thảm đi ngủ theo.
Lần này thu săn, thiếu gia chỉ mang theo một mình hắn ra ngoài, ngày mai hắn phải cố gắng bắt nhiều con mồi một chút mới được, cũng không thể làm mất mặt phủ tướng quân, Lục Cửu trước khi ngủ phát sầu suy nghĩ.
Nhưng khi tới rồi ngày mai săn thú, Lục Cửu liền phát hiện chính mình suy nghĩ quá nhiều.
-----------------------------------------------
Dãy núi Thái Hành cách kinh thành không đến mấy trăm dặm, dãy núi ở đây trùng điệp, hiểm trở, sản vật phong phú, là tuyến phòng thủ kiên cố của nước Đại Khánh, cũng là bảo khố thiên nhiên.
Mãnh thú trong núi cũng không ít, nếu như không có hoạt động tổ chức săn thú mỗi năm, chỉ sợ là một khi số lượng nhiều lên chắc chắn sẽ trở thành tai hoạ cho các khu vực dân cư quanh đây.
Hôm nay sáng sớm, tiếng kèn lảnh lót vang lên, làm toàn bộ khắp nơi trong dãy núi và vạn vật sinh linh, cũng tại đây một khắc cùng nhau bừng tỉnh. Cùng với mãnh thú trong núi sâu gào thét, lần này thu săn cũng chính thức bắt đầu, mọi người cưỡi ngựa chạy vào trong rừng, từng người tản ra nhiều hướng khác nhau, chuẩn bị tìm kiếm con mồi.
Mỗi năm tổ chức hoạt động săn thú, Thánh Thượng đều sẽ tự mình kiểm tra, nếu ai bắt được con mồi hung mãnh, dâng lên trên tế đàn, Hoàng Thượng cảm thấy vui vẻ liền có thể đạt được khen thưởng phong phú.
Các quan viên, võ tướng lần này có cơ hội tham dự, tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội lần này, nếu may mắn có thể săn được một con thú dữ to lớn, lúc này đây là có thể ở trước mặt Thánh thượng nổi bật vô cùng, trong lòng đều kìm nén không được kích động mà muốn đi tìm dã thú hung mãnh nhất.
Lúc này, trong rừng lại ngoài ý muốn có hai người không cùng mọi người có cùng ý tưởng, Lục Cửu nhìn dáng vẻ lười biếng của thiếu tướng quân nằm trên cây, rất là buồn bực nói, “Thiếu gia, chúng ta không đi săn thú sao?”
Hai người bọn họ là đại biểu cho phủ tướng quân, nếu mấy ngày kế tiếp cái gì cũng không săn được, sẽ bị người ta chê cười. Nhưng thiếu gia lại hoàn toàn không có ý muốn đi săn thú, ngay cả ngựa của bọn họ hưng phấn chạy mất, thiếu gia cũng mặc kệ không thèm quan tâm.
“Hôm nay mới ngày đầu tiên, ngươi gấp cái gì.” Lục Cận Xung bắt chéo chân lắc lư, nhàn nhã nói.
“Thiếu gia nói cũng đúng.” Lục Cửu ngượng ngùng ngồi xuống.
Hai người liền như vậy ở trên cây đãi một ngày, đột nhiên nghe được phía xa truyền đến động tĩnh, giống như là âm thanh có người bắt được con mồi.
“Hình như có người.”
“Đừng lên tiếng, chúng ta đi xem.” Lục Cận Xung rốt cuộc cũng có phản ứng, dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng từ trên cây nhảy xuống, mũi chân nhẹ điểm vài cái liền biến mất không thấy bóng dáng.
Khinh công của Lục Cửu không tốt như Lục Cận Xung, chỉ có thể không ngừng cố gắng tăng nhanh tốc độ đuổi theo phía sau, còn chưa tới gần, đã có thể mơ hồ nghe được tiếng người tranh chấp.
“Nghiêm thiếu, đầu lợn rừng này là chúng ta nhìn thấy trước.”
Nghiêm Vũ Thành nhẹ lay động quạt xếp, ngữ khí ngạo mạn nói: “Nói như ngươi, nếu toàn bộ dã vật của khu rừng này đều bị ta nhìn thấy, chẳng phải cũng đều là của ta sao.”