Họ tùy tiện tìm một nơi ăn cơm tối, năm người ngồi một chiếc xe đến ngoại thành đón người. Bởi vì tài xế lái xe khách mà họ thuê không phải chạy đường dài ở đây, người ta chỉ biết đường quốc lộ, bảo tài xế vào nội thành tìm địa chỉ cụ thể, còn không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, cho nên họ đi đón tốt hơn.
Nhưng họ đi khá sớm, đợi khoảng một tiếng mới đón đầu xe khách. Lục Vân Triết và Diệp Trường Vinh nói vài câu khách sáo, Lục Vân Triết lên xe khách dẫn đường, định về nhà sắp xếp mọi người xong xuôi trước, chuyện khác nói sau.
Nói thật, ngồi xe khách cả ngày cũng rất mệt, co rúc trên ghế một ngày, chân khó chịu. Bốn ông bà cụ lúc ra ngoài tràn đầy hăng hái, bây giờ đã mệt tới mức không muốn nói chuyện; người lớn mong mỏi mau chóng xuống xe nghỉ ngơi, trẻ con nhìn thấy sắp tới Bắc Kinh, vô cùng sung sức.
Đợi sau khi xe khách lái vào Bắc Kinh, bà nội Diệp bọn họ mới lấy lại tinh thần, bà cụ ngồi kế bên bà ngoại Lý thông gia, nhìn thấy ánh đèn rực rỡ sắc màu lấp lánh và nhà cao tầng đồ sộ bên ngoài, trên mặt lại lộ ra nụ cười như mộng tưởng: “Ây ya mẹ ơi, tới thủ đô thật không uổng, buổi tối ở đây sáng sủa như ban ngày, buổi tối ra ngoài không cần sợ không nhìn thấy đường. Không giống chỗ chúng ta, ra ngoài còn phải cầm đèn pin; bà thông gia, bà mai nhìn tòa nhà kia, phải có mười hai mươi tầng, tôi cũng không nhìn thấy đỉnh lầu nữa.”
Bà nội Diệp xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, đoán chừng nhà cao tầng quá cao, cự ly quá gần, cho nên bà cụ không nhìn thấy đỉnh lầu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây