Đối với những người vùng ngoài vào thành phố hoặc thủ đô như họ mà nói, có thể sắm nhà ở thành phố tuyệt đối rất hãnh diện, có thể tăng giá trị. Diệp Hoan biết sư phụ đã định để lại nhà cho cô, chẳng qua đó là nhà của sư phụ, không phải do cô tự kiếm được, dựa vào bản lĩnh của mình mua nhà cũng là một chuyện vô cùng vui vẻ.
“Mua nhà, không phải có nơi ở rồi sao?” Nhiễm Hàn từ nhỏ lớn lên ở sư môn, coi sư bá và sư thúc là người thân, đều không khách sáo với họ. Dù sao thì sư thúc cho ở, anh tạm thời sẽ ở chỗ của sư thúc. Sau này nếu sư muội cần nhà, anh tìm nơi khác ở, có lẽ khi đó anh đã về môn phái rồi.
“Đó không phải là nhà chúng ta tự mua, không giống. Sư huynh anh nghe em, cũng mua một căn nhà đi.” Diệp Hoan có lý niệm khác với Nhiễm Hàn, có nhà mới gọi là nhà. Sống ở căn nhà do mình mua vững vàng hơn không nói, sau này cô còn muốn đón ba mẹ Diệp tới, chắc chắn cũng phải có chỗ ở, mua nhà là điều cần thiết.
Nếu sư muội đã nói vậy, bây giờ Nhiễm Hàn xếp sư muội trước cả bản thân mình đương nhiên sẽ nghe theo: “Được, lần sau lúc em mua nhà, anh cũng mua một căn, hai chúng ta tốt nhất mua gần nhau chút, sau này có chuyện liên lạc cũng tiện.”
Điều này Diệp Hoan không bài xích, lập tức đồng ý: “Vâng, sư huynh để tiền lại, sau này đừng tiêu lung tung, để đó mua nhà.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây