Quả nhiên, đợi Diệp Hoan tới chỗ Lục Vân Triết, nói chuyện này với ông ấy, Lục Vân Triết lập tức nhíu mày nhìn cô nói: “Hoan Hoan, chuyện này sao có thể để một mình con mạo hiểm chứ? Không được, để ba đi cùng con. Gì nhỏ, người trong huyền học các con đều rất lợi hại sao, tới lúc đó ba tìm người bạn trong cục cảnh sát giúp đỡ, có thể có ích không?”
Lục Vân Triết hậu tri hậu giác nhớ ra ông ấy là người bình thường, trợ lực của ông ấy đều là người bình thường, không biết lúc đối mặt với kẻ thù, họ có thể giúp được không.
Diệp Hoan thấy ba đã nói tới đây, thẳng thắn nói: “Ba, thật sự không cần ba đích thân tới đó. Bởi vì ba tới cũng không giúp được gì. Thực ra chúng ta có thể thông qua liên lạc điện thoại, con có thể báo cáo tình hình của con với ba bất kể lúc nào. Hơn nữa sư huynh của con đã đến đó, chắc chắn anh ấy sẽ giúp đỡ con, còn có sư phụ và sư bá của con, họ đều nói sẽ tới giúp con, chắc chắn sẽ không để con một mình đấu chọi với kẻ thù…”
“Không được, cho dù sư huynh, sư phụ của con tới, ba không thấy cũng không yên tâm. Hơn nữa ba còn chưa từng gặp sư phụ và ba mẹ nuôi của con, nếu giải quyết được chuyện này, vừa hay ba có thể tiện đường đi thăm họ, cảm ơn họ đã dạy dỗ con. Hoan Hoan, con đừng khuyên ba nữa, ba chắc chắn sẽ không để con đi mạo hiểm một mình.”
Mười mấy năm trước, chính vì ông ấy về nhậm chức trước, ném vợ một mình ở thành phố S, mới khiến bà ấy mất tích; lần này khó khăn lắm mới gặp được con gái, Lục Vân Triết nói gì cũng không thể để con gái một mình tới thành phố S đối mặt với kẻ thù. Cho dù ông ấy không giúp được, cũng phải đi theo, cũng phải tận mắt nhìn con gái ở trước mặt. Bởi vì ông ấy không muốn để con gái lần nữa biến mất trong cuộc sống của ông ấy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây