Diệp Hoan nghĩ tới lời ba vừa nói, bảo cô nên gọi thế nào thì gọi thế ấy, mở miệng, cuối cùng thốt lên một tiếng: “Ba.” Hình như gọi ra không khó khăn như cô nghĩ: “Ba không cần làm như vậy, con sẽ làm tốt những gì con nên làm.”
Diệp Hoan biết mọi thứ giáo sư Lục làm đều là vì cô, nhưng cô đã lớn, không cần thiết.
Lục Vân Triết nghe cuối cùng Diệp Hoan cũng gọi ba, thực sự quá kinh hỉ, ông ấy kích động nói: “Hoan Hoan, con vừa gọi ba là gì?”
“Ba.”
Lục Vân Triết vui mừng đáp một tiếng: “Ba đây, cuối cùng cũng đợi được con thừa nhận…ba sợ con trách ba không chăm sóc tốt mẹ con mới làm thất lạc…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây