Diệp Hoan hiểu ý nói: “Lưu Yến vẫn chưa ăn cơm nhỉ, hay là cậu ăn một chút? Bây giờ trời nóng quá, tớ sợ để lâu sẽ hỏng mất.”
Diệp Hoan đã sớm chú ý tới mỗi lần Lưu Yến đi ăn cơm đều mua màn thầu mang về ký túc xá ăn với dưa muối. Dưa muối là do cô ấy mang từ quê tới. Lúc ở nhà Diệp Hoan cũng ăn, vô cùng mặn, nhưng để được lâu, mỗi bữa ăn một chút là đủ. Nhưng ở nhà ăn đồ mặn, còn có thể trộn chút giấm tương và dầu phi điều vị, mùi vị không tẻ nhạt như thế.
Dựa theo cách ăn của Lưu Yến, đoán chừng rất nhanh sẽ thiếu dinh dưỡng, Diệp Hoan sợ cô ấy không chống chọi được huấn luyện quân sự.
Lưu Yến nghe thấy Diệp Hoan nói sợ thịt hỏng, muốn ăn lại sợ người khác cười cô ấy, sắc mặt hơi đỏ, ậm ờ muốn nói gì đó, lời nghẹn ở cổ họng không nói ra được. Cô ấy không biết nên nhận ý tốt của Diệp Hoan hay là cứng đầu từ chối.
Diệp Hoan có kinh nghiệm từng trải, sao có thể không hiểu suy nghĩ của cô ấy, bèn đặt thịt kho trên bàn trước mặt Lưu Yến: “Ăn mau đi, để hỏng tiếc lắm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây