Diệp Hoan cầm sổ đỏ lên nhìn, bên trên viết tên của cô, cô là chủ nhà.
“Sư phụ, trên này sao lại viết tên của con?” Diệp Hoan cảm thấy sư phụ cho cô ở nhờ là được rồi, sao còn hào phóng tặng nhà cho cô chứ?
Diệp Hoan tặc lưỡi: sư phụ quá hào phóng, vung tay một cái toàn là đồ giá trị lớn.
Kỷ đạo trưởng hào phóng nói: “Ta đã một đống tuổi rồi, mua nhà làm gì, còn không phải cho con dùng? Con yên tâm, sư phụ có tiền, đừng nói là nhà ở tỉnh, cho dù là nhà ở thủ đô ta cũng mua nổi. Nhưng nhà ở thủ đô không cần ta mua, ta có nhà ở đó, sau này con thi đại học bên đó, nơi đó có nhà sẵn cho con ở, sau này cũng để cho con.”
Giá trị của nhà thì không cần phải nói nhiều, mua nhà là ước mơ cuối cùng của rất nhiều người bình thường. Nói tới điện thoại, thứ này lúc mới ra cực kỳ đắt, một cái đã tốn hơn chục nghìn tệ, hơn nữa phí điện thoại cũng rất đắt, không phải người có tiền, thật sự không dùng nổi thứ này. Diệp Hoan cầm chiếc điện thoại nặng trịch, lo lắng tạm thời mình không nộp nổi tiền điện thoại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây