“Em nói đấy nhé.” Tô Vệ Quốc ngẩng đầu nhìn bà, lúc này ông giống như một đứa trẻ đang chờ người lớn cho kẹo.
“Ừ! Sẽ không bao giờ bỏ đi nữa.” Như sợ ông không tin, Liễu Hà không chút do dự gật đầu thật mạnh: “Buông Tiểu Tịch ra trước đi, Tiểu Nam cũng uống say rồi, con bé phải về chăm sóc Tiểu Nam nữa.”
Tô Vệ Quốc vẫn không buông Tô Ninh Tịch ra, chỉ nhìn Tô Ninh Tịch với vẻ mặt cầu xin: “Bảo bối, con phải giúp ba trông chừng mẹ, ba không thể mất hai mẹ con các con nữa.”
“Vâng ạ.” Tô Ninh Tịch gật đầu, người vừa rồi còn đang cười, khoảnh khắc này lại đỏ hoe mắt.
Khi mẹ con cô bị cuộc sống dày vò đến mức không ra gì, thì ba cô nào có sống tốt ngày nào, người lãnh đạo cao cao tại thượng, hào nhoáng mà cô nhìn thấy chẳng qua chỉ là giả tạo, ông cũng chỉ là một người đáng thương chỉ muốn ở bên người mình yêu, sợ hãi mất mát mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây