Tay bị người ta nắm lấy, Tô Ninh Tịch hoàn hồn nhìn người bên cạnh, Lục Nam liếc mắt nhìn cô một cái, dường như đang nhắc nhở cô phía sau còn rất nhiều người, anh đang tận tâm diễn tròn vai quân nhân của mình, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Có cách nào cứu người bên ngoài kia không?”
Tô Ninh Tịch lắc đầu: “Em không mang theo ngân châm, không thể cầm máu cho cô ta được, nhưng có thể tìm thứ gì đó đè lên vết thương thử xem.”
Lục Nam lập tức nói: “Hạ Đông, Lôi Tử, đi tìm đi.”
“Vâng, đại ca.” Hai người đáp một tiếng, vào trong nhà lục lọi một hồi tìm được mấy bộ quần áo chạy ra ngoài dùng quần áo bịt vết thương cho Ninh Quyên.
Đợi Lục Nam và Tô Ninh Tịch ra ngoài, ánh mắt Ninh Quyên lại một lần nữa rơi trên người hai người, có tức giận, có hận ý, có không cam lòng: “Ninh... Tịch...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây