Buổi chiều, sau khi hai đứa nhỏ ngủ trưa, Lục Nam đưa Tô Ninh Tịch ra ngoài, anh lái xe chở cô đến khu Bắc, đến đây Tô Ninh Tịch mới biết thì ra ngay cả thủ đô của Hoa Hạ cũng không phải nơi nào cũng hào nhoáng, ít nhất thì nơi này không hề liên quan gì đến một đế đô phồn hoa.
Nhà cửa ở đây đa số là nhà tranh vách đất, giữa nhà này và nhà kia chỉ có một lối đi nhỏ, khắp nơi bừa bộn, vừa bước vào đã có một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi.
Có thể dễ dàng bắt gặp những ngôi nhà xiêu vẹo, đổ nát, không người ở.
“Đây là chỗ nào vậy?” Tô Ninh Tịch nhìn người đàn ông bên cạnh, cô tin chắc Lục Nam đưa cô đến đây nhất định là có lý do, chỉ là hơi tò mò tại sao ở đế đô lại có nơi đổ nát thế này.
“Khu Bắc, cũng là khu ổ chuột nổi tiếng ở đế đô, em chú ý chân một chút kẻo ngã đấy.” Lục Nam ôm eo Tô Ninh Tịch, kéo cô vào lòng, anh ghé sát vào tai cô, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe thấy: “Nơi này nhiều nhất là một năm nữa sẽ được quy hoạch lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây