“Nhà trường không biết những chuyện lùm xùm trong nhà mình, người nhà họ Dương chạy đến trường làm ầm lên, nhà trường chỉ nghĩ là em bội bạc, đến lúc đó sẽ gây ảnh hưởng gì đến em, em rõ hơn anh, hơn nữa cho dù nhà trường có tin em, nhà họ Dương làm loạn ở trường, hiệu trưởng có muốn bảo vệ em cũng không bảo vệ được.”
Thư ký Lục một hơi phân tích hết những hậu quả mà chuyện này có thể gây ra cho Lục Chính Hải, ông cũng thương em trai mình, cũng ghét Dương Ngọc Phượng, cũng muốn anh em mình và Dương Ngọc Phượng dứt khoát sạch sẽ nhưng sự thật ngay trước mắt, bọn họ còn có cách nào, một nhà kia giống như con đỉa, một khi đã bám vào người thì đừng hòng dễ dàng gỡ xuống.
Lục Chính Hải sắc mặt bình thản, bình tĩnh nói: “Vậy thì không dạy học nữa.”
“Vất vả lắm mới có được vị trí như bây giờ, nói không dạy là không dạy sao?” Thư ký Lục đập mạnh tay xuống bàn, đột ngột đứng dậy trừng mắt nhìn Lục Chính Hải: “Không dạy thì mày làm được gì? Về quê làm ruộng à? Mày có về thì cũng chẳng có đất cho mày làm.”
Tình hình hiện tại của Lục Chính Hải cũng giống như Lục Nam, hộ khẩu không ở nông thôn, nếu anh ta mất công việc ở trường, lại không lấy lại được hộ khẩu, thật sự sẽ đến mức không có đất để làm ruộng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây