Tô Ninh Tịch dựa vào khung cửa, nhìn cảnh tượng ấm áp này, có chút không nỡ quấy rầy nhưng cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa: “Ông Vân, bệnh nhân ông cũng đã thấy rồi, bây giờ có thể giúp tôi thanh toán tiền thuốc men được không?”
Vân tiên sinh lúc này mới nhớ đến Tô Ninh Tịch, vội vàng quay đầu cảm ơn: “Bác sĩ Tô, cảm ơn cô đã cứu con trai tôi.”
“Tôi chỉ tạm thời cứu sống cậu ấy chứ chưa chữa khỏi, tất nhiên để chữa bệnh cho cậu ấy tôi cũng đã dùng không ít thuốc tốt, cho nên tiền thuốc này làm phiền ông Vân giúp tôi thanh toán.”
“Cô không giúp tôi chữa bệnh nữa sao?” Vân Tử Kiệt nhìn Tô Ninh Tịch.
Tô Ninh Tịch cười đáp: “Nhà các người nói không cần tôi chữa nữa, tất nhiên tôi phải lấy tiền rồi đi chứ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây