Không phải nói cô nghèo sao?
Cô sẽ để cho những kẻ chó mắt xem người thấp này xem thử cô có phải là nghèo hay không, không nói đến thu nhập của một xưởng thực phẩm, không nói đến thu nhập của tiệm thuốc, chỉ cần dựa vào một siêu thị nhỏ mà chồng cô mở trong quân đội cũng đủ để gia đình cô sống rất tốt rồi.
Khụ! Khoe khoang xong, Tô Ninh Tịch mới nhận ra hình như mình hơi quá lời rồi.
Không, là cô phát hiện mình hơi trẻ con, vậy mà lại vì ánh mắt coi thường của một đám nhóc con mà làm ra hành động khoe khoang ấu trĩ như vậy.
“Trời ơi! Ninh Tịch, cậu vậy mà lại là một đại gia ngầm.” Trần Chiêu Đệ ôm lấy cánh tay Tô Ninh Tịch, cọ cọ vào cánh tay cô: “Ninh Tịch, tôi muốn ôm đùi cậu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây